Uống thuốc an thần của Hồ Thanh Sơn cho, Trần Tiến Hà quả nhiên an tĩnh rất nhiều.
Có điều, Trần Uyên lại bị doạ điên rồi, bà ta khổ sở cầu xin Hồ Thanh Sơn: “Ông Sơn, Tiến Hà là học trò của ông, ông nhất định phải cứu nó.”
Diệp Huyền Tần cười nói: “Sao hả, Trần Tiến Hà học trò của ông Sơn? Vậy vì tránh hiềm nghi, chuyện điều tra Trần Tiến Hà thì ông Sơn cũng không được nhúng tay vào đó.”
Hồ Thanh Sơn tức giận đá văng Trần Uyên: “Cút ngay, thành công thì ít hỏng việc thì nhiều, đồ bỏ đi.”
Vốn là ông ta còn muốn phụ trách vụ án này đây, nhưng mà nếu như Diệp Huyền Tần cứ nắm lấy điểm ấy không tha thì ông ta thật đúng là không tiện nhúng tay rồi.
Nhưng vào lúc này, lại một đội xe quân đội chạy đến.
Đội ngũ này bất luận quy mô hay là đẳng cấp, đều so với Hồ Thanh Sơn cao hơn một đầu.
Đoàn xe chậm rãi đứng ở cửa khu nhà, Sói Hoang dẫn mười mấy chiến sĩ xuống xe.
Mọi người đầu óc mơ hồ tại sao lại đến thêm một đội ngũ nữa rồi?
Đến tột cùng tình huống gì vậy?
Hồ Thanh Sơn thì lại khẩn trương lên, chuyện khác thường chắc chắn sẽ có nguy hiểm.
Ông ta vội vàng nghênh đón: “Thượng tá Sói Hoang, làm sao anh lại tới chỗ này rồi.”
Sói Hoang nói: “Vừa nãy tôi nhận được báo cáo, nói sĩ quan Trần Tiến Hà kẻ khả tình giết người đang ở đây nên tôi đến điều tra việc này.”
Bùm!
Đầu óc Trần Tiến Hà nổ tung.
Rơi vào trong tay Hồ Thanh Sơn, nói không chừng ông ta còn có thể giúp chính mình chu toàn một chút.
Nhưng nếu bị Sói Hoang mang đi thì đường lui cuối cùng cũng bị phá hỏng rồi.
Dù sao thì chức vị Hồ Thanh Sơn còn thấp một cấp bậc so với Sói Hoang, ông ta chắc chắn không thể yêu sách với Sói Hoang được.
Hồ Thanh Sơn vội vàng tranh thủ nói: “Anh Sói Hoang, thật ra tôi cũng là đến điều tra việc này, tôi đã khống chế nghi phạm.”
“Loại con tôm nhỏ này, cũng không nhọc đến anh Sói Hoang, cứ để tôi đến xử trí là được rồi.”
Sói Hoang có chút do dự: “Thật sao?”
Lúc này, Diệp Huyền Tần bỗng nhiên nói: “Nhưng mà tôi vừa nghe nói, Trần Tiến Hà là học trò của ông Sơn.”
“Dựa theo quy củ, để tránh hiềm nghi thì ông Sơn không được nhúng tay chuyện này.”
Sói Hoang âm lãnh nở nụ cười: “Có đúng không, ông Sơn?”
Hồ Thanh Sơn sợ hãi, sắc mặt thì lúc xanh lúc trắng
Tất cả đều phải trách Trần Uyên, không biết gì cả mà cứ chõ miệng vào.
Bà ta đã tự tay hại chết con trai của mình rồi.
Sói Hoang nói: “Không nói, chính là đồng ý.”
“Ông Sơn, ông đi về trước đi, gần đây đừng đi xa nhà. Nếu như vụ án của Trần Tiến Hà cần ông giúp một tay thì mong rằng ông hãy phối hợp.”
Câu nói này có ý tứ rất rõ ràng.
Sói Hoang nghi ngờ Hồ Thanh Sơn có quan hệ với vụ án này, muốn hạn chế tự do cá nhân của ông ta.
Nói trắng ra là chính là giam lỏng!
Hồ Thanh Sơn cắn răng một cái: “Biết rồi.”
Sói Hoang liếc mắt ra hiệu cho cấp dưới, cấp dưới lập tức đem Trần Tiến Hà khống chế, dẫn về phía xe.
Trần Tiến Hà giận điên lên, quay về Trần Uyên chửi ầm lên lên: “Trần Uyên… bà… bà tự tay hại chết con trai của bà rồi… bà vô liêm sỉ!”
Trần Uyên mất đi hết cả niềm tin, đặt mông ngồi trên mặt đất.
Xong, lần này hoàn toàn xong.
Con trai đã bị chính mình hại chết!
Sói Hoang đi thẳng tới chỗ Diệp Huyền Tần, kính cái nghi lễ quân đội.
“Lão binh, cảm ơn anh sau khi xuất ngũ vẫn phát sáng toả nhiệt, giúp chúng tôi bắt được con sâu làm rầu nồi canh này, mang đến một cống hiến lớn.”
Ầm!
Hiện trường một trận ồ lên!
Sói Hoang vậy mà cúi người với Diệp Huyền Tần, còn gọi anh lão binh!
Nói như vậy,người ta căn bản không phải lưu manh, mà là xuất ngũ binh!
Người ta đã xuất ngũ mà còn vì quân đội mà cống hiến, còn Trần Tiến Hà lại là một ký sinh trùng trong quân đội, lấy quyền thế tạo lợi ích cho bản thân.
Nếu mà so sánh hai bên thì Trần Tiến Hà chính là một tên lưu manh!
Một nhà Từ Lam Khiết vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Huyền Tần: “Trước đây anh còn từng làm lính à?”