Chương 2319:
Lòng sinh nghỉ của mấy người đó với Diệp què càng lúc càng sâu.
Leo khoảng nửa giờ, cuối cùng bọn họ cũng đến sườn núi.
ở lưng chừng núi, thực sự có một cái hang.
Hang núi thâm sâu không nhìn thấy cuối hàng, bên trong hang còn tối đen không nhìn thấy cái gì cả.
Độc Lang nhìn vào bên trong một cái rồi nói: “Đi dọc theo hang núi này là có thể tìm đến Vạn Thi Nhai rồi chứ?”
“Không thể!”
Diệp què liền lắc đầu nói: “Đi dọc theo hàng núi này, các người chỉ có một phần nghìn cơ hội có thể tìm thấy Vạn Thi Nhai mà thôi”
“Tại sao?” Mấy người Độc Lang không hiểu hỏi: “Không phải là hang núi này không chỉ có một lối ra đấy chứ?”
Diệp què gật đầu: “Đúng. Trong hang núi này ngóc ngách phức tạp, phân chia ra vô số nhánh hang khác nữa. Cả thế giới này, cũng chỉ có tôi mới có thể tìm được con đường chính xác đến Vạn Thi Nhai mà thôi, chắc chắn không có được người thứ hai biết con đường này đâu”
Độc Lang hít sâu một hơi, thì hút phải một luồng không khí tanh hôi: “Được, vậy thì phiền anh dẫn đường vậy”
Diệp què lại nghiêm nghị nhìn thằng vào mấy người nọ nói: “Tôi nhắc lại một lần cuối cùng, vào đến trong đó, tất cả mọi chuyện phải nghe theo tôi hết. Lỡ như đi lệch vào ngã rẽ nào đó thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu. Hơn nữa đi vào ngã rẽ thì rất có thể sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình đấy”
Độc Lang: “Được”
Diệp què: “Lỡ như chúng ta gặp nguy hiểm ở trong đó, tôi khuyên các anh đừng quan tâm đến những người khác làm gì, lo giữ mạng của mình cho tốt là được rồi”
“Nếu như các anh còn sức đi quan tâm người khác vậy thì cả hai sẽ phải cùng chết chung là điều không thể nghi ngờ. Nếu như một lòng chạy trốn, vậy thì nói không chừng còn có sống sót cơ hội.”
Độc Lang: “Được”
Diệp què hít sâu một hơi, tự mình cổ vũ bản thân rồi nói: “Được rồi, đi vào thôi”
Diệp què đi trước dẫn đầu đoàn người, cẩn thận từng chút một xem xét phía trước.
Bọn họ rất nhanh đã bị bóng tối bao trùm lấy, Diệp què móc ra chiếc đèn pin cầm tay tùy thân luôn mang theo người.
Giây sau đám người Độc Lang cũng vô thức muốn mở đèn pin trong điện thoại lên, lại bị Diệp què quát lớn khiến bọn họ phải dừng lại.
“Dừng tay, không được mở đèn pin trong điện thoại!”
Đám người Độc Lang không thể hiểu được hỏi: “Tại sao lại không thể mở Diệp què liền nói: “Nơi này đối diện với địa bàn của ác quỷ kia, nếu các người đồng loạt mở đèn sáng như thế, còn không phải sẽ biến thành bia ngắm sống để ác quỷ tới tấn công sao?”
“Một mình tôi mở đèn pin cũng đủ chiếu sáng dẫn đường rồi”
Đám người Độc Lang tuy rằng không tin có cái gì mà ác quỷ kia tồn tại, chỉ là tình hình bây giờ cấp bách vẫn cần đến Diệp què dẫn đường giúp bọn họ tìm Vạn Thi Nhai để cứu Sát Lang.
Cho nên đám người Độc Lang vẫn nghe lời Diệp què, tắt đèn trong điện thoại đi.
Bọn họ cẩn thận từng chút tiến về phía trước, không lâu sau đã đến được ngã ba đầu tiên: cửa hang quay ra bốn hướng, bốn hang động trải rộng.
Diệp què dường như chẳng cần suy nghĩ mà đi về phía ngã rẽ ngoài cùng bên trái của hang núi.
Sau khi đi bộ dọc theo ngã rẽ này khoảng mười phút bọn họ lại chạm trán với phân nhánh tiếp theo.
Diệp què dẫn bọn họ đi vào ngã rẽ thứ hai từ bên phải.
Cứ thế chỉ mới đi được nửa tiếng mà bọn họ đã gặp phải bảy tám ngã ba.
Các ngã ba phân nhánh không đều nhau, có phân nhánh bốn ngã rẽ, có phân nhánh bảy ngã rẽ, nếu như không đi qua mười lần hoặc tám lần gì đó thì căn bản không thể nhớ hết tuyến đường này được.
Càng đi vào sâu bên trong, Độc Lang càng cảm thấy có gì đó không đúng: Anh ta phát hiện ra có những dấu vết rõ ràng của việc chạm khắc nhân tạo trên bức tường trong hang núi này.
Vậy thì cái hang núi này không phải do tự nhiên hình thành, mà là do có người tự tay làm ra nó hay sao?