Chương 2254: Rốt cuộc ai mới thật sự là hung phạm
Hi vọng các thôn dân có thể tin tưởng ba người xa lạ như bọn họ đi.
Miêu Chấn Phong đứng ở phía trước Tuyết Mai và Tuyết Diễm, bảo vệ hai cô gái ở phía sau: “Hai người nghe kỹ đây. Chờ lát nữa tôi sẽ đem toàn lực thuyết phục thôn dân. Nếu như tôi thuyết phục không thành công… hai người các cô hãy trốn đi, có thể trốn được bao xa thì trốn”
Thái độ Tuyết Mai lại vô cùng kiên quyết: “Tộc trưởng, muốn đi thì cùng đi. Nếu như thuyết phục không thành công, không sao, chúng ta còn có sức lực để đánh một trận. Đừng quên cổ bản mệnh của chúng ta”
Kiều Diễm cũng nói: “Đúng, thời điểm tôi và Tuyết Mai rời khỏi Bạch Miêu đã mang theo không ít cổ trùng. Không thể khinh thường sức.
chiến đấu của những cổ trùng này”
Lúc ba người đang thảo luận, thôn dân thôn Đông Ngụy đã vọt tới trước mặt họ.
Trưởng thôn Đông Nguy Kiến vung tay lên: “Bà con, vây bọn họ lại cho tôi!”
Bà con lập tức ào ào xông lên, hoàn toàn bao vây ba người Miêu Chấn Phong lại.
Trong ánh mắt bọn họ lộ ra hung tợn khiến người sợ hãi.
Miêu Chấn Phong vội vàng giải thích nói: “Bà con, mọi người đừng sợ, chúng tôi không có ác ý. Kỳ thật chúng tôi là tới giúp đỡ mọi người.”
Trưởng thôn Đông Ngụy Kiến trừng mắt nhìn Miêu Chấn Phong, không để ý đến ông mà là đi thẳng tới chỗ bọn họ đang nghiền dược liệu, cẩn thận nghiên cứu.
Miêu Chấn Phong vội vàng giải thích nói: “Các bà con, những thứ này chính là giải dược dùng để cứu mọi người”
Đông Ngụy Kiến không đáp lại gì, tiếp tục cẩn thận bốc dược liệu lên.
Một lát sau, Đông Ngụy Kiến lật ra một mảnh vỡ xương cốt lớn chừng bàn tay từ bên trong dược liệu, cảm xúc kích động nói: “Đáng chết, đây là xương đầu, bọn họ quả thật đã chà đạp mộ tổ cùng thi cốt của lão tổ!”
Dứt lời, cảm xúc của bà con cũng trở nên kích động, hô đánh hô giết!
“Đều là do bọn chúng, hại thôn của chúng ta chướng khí mù mịt, bọn chúng nhất định phải lấy mạng đền tội!”
“Trưởng thôn, nhanh hạ lệnh đi, tôi không thể chờ được mà muốn đánh chết bọn chúng!”
“Dám đến địa bàn của chúng ta làm loạn, chê mạng quá dài rồi đúng không!”
Sắc mặt Miêu Chấn Phong, Tuyết Mai cùng Kiều Diễm thay đổi trong nháy mắt.
Tình huống vẫn là phát triển theo phương hướng xấu nhất.
Nói thật, các cô có chút khó có thể lý giải được, không biết tại sao bà con lại chắc chắn bọn họ sẽ hại đến thôn dân như thế, càng không biết tại sao trưởng thôn lại nhận định một mảnh xương cốt bên trong dược liệu này lại là xương cốt lão tổ của bọn họ.
Miêu Chấn Phong vội vàng giải thích nói: “Bà con, hiểu lầm rồi, đây là một hiểu lầm. Đó căn bản không phải là xương người, mà là mai rùa”
“Chúng tôi tới đây thật sự không có ác ý, mọi người không nên vọng động”
Đông Nguy Kiến liên tục cười lạnh: “Hừ, vẫn còn ở đây cưỡng từ đoạt lý, coi chúng ta là đồ ngu hay sao?”
y thì được, ông nói đây không phải là xương người, là cái gì mà gọi là mai rùa, ông chứng minh cho chúng tôi nhìn xem!”
“Nếu như ông có thể chứng minh, tôi sẽ tin tưởng các người.”
Miêu Chấn Phong có chút khó xử.
Từ góc độ khoa học mà nói, xương người cùng mai rùa đều là xương cốt, chỉ với điều kiện hiện tại của bọn họ, căn bản khó mà phân biệt được.
Cũng may Tuyết Mai kịp thời mở miệng: “Được, các bà con, không cần gấp gáp. Hiện tại tôi sẽ chứng minh cho mọi người xem”
“Mọi người hẳn là biết, xương người dễ dàng sản sinh ra những đốm lửa như ma trơi vào mùa hè, đó là vì xương cốt của người không chịu được nhiệt độ cao, dễ dàng bị thiêu cháy”
“Nhưng mà xương của động vật thì khác biệt, bọn chúng rất khó bị thiêu cháy. Mọi người chỉ cần dùng lửa đốt mảnh xương này, nếu xương cốt dễ dàng bị thiêu cháy, vậy chính là xương người. Nếu không bị thiêu cháy hoặc rất khó thiêu cháy, vậy chính là xương thú.”
Trên thực tế, đây chỉ là Tuyết Mai nói bừa mà thôi, để ổn định cảm xúc của bà con.
Xương cốt dễ bị thiêu cháy hay không được quyết định bởi những nguyên tố “bám vảy” trong xương nhiều hay ít.
Xương cốt niên đại càng xa xưa, vảy bám bên trong càng cao và ngược lại.
Mai rùa bọn họ sử dụng đều là xương cốt lâu năm, gần như sắp biến thành những vật vô cơ, tự nhiên không dễ dàng bị thiêu cháy.
Hi vọng có thể lừa gạt được các thôn dân đi.
Mà nhìn biểu tình của bà con ở đây, phần lớn đều là tin tưởng, chỉ có một số ít vẫn còn nửa tin nửa ngờ.
€ó người cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Trưởng thôn, cách nói này có đúng không?”
Đông Nguy Kiến lâm vào khó xử.