Chiến Thần Phong Vân

Chương 225




Trần Tiến Hà trách nói: “Mẹ, tiền của con tất cả đều cầm đi lo lót cho lãnh đạo, chỗ nào còn có còn lại đâu? Mẹ cũng đừng nhớ nhung đến nó nữa.”

Trần Uyên lập tức gật đầu: “Đúng, đúng, là mẹ hồ đồ rồi.”

Trần Tiến Hà: “Mẹ, con cảm thấy 1 tỷ cũng quá ít đi, mẹ có bao nhiêu hãy lấy ra hết đi.”

Trần Uyên vẻ mặt khó xử: “Lần trước phòng khám, mẹ bồi thường cũng không ít, tiền trong tay chỉ còn lại không tới 175 triệu.”

“Có điều không liên quan, chị con khẳng định có cách có thể lấy tiền. Hạ Lan, bây giờ trong tay con có bao nhiêu tiền?”

Trần Hạ Lan thở dài: “Mẹ, hiện tại 35 triệu con cũng không rút ra nổi.”

Không nghĩ tới Trần Uyên lại trở mặt: “Hạ Lan, mẹ biết con cần kiệm, nhưng ở chuyện này, con làm sao có thể tiết kiệm đây.”

“Tiến Hà là em của con đó, con làm chuyện này chính là đang giúp em trai của mình, là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”

“Lại nói, sau này lúc con gả đi, ở nhà chồng bị người ta bắt nạt, còn không phải do em trai con ra mặt giúp con sao?”

“Nếu như ngay cả trả giá chút xíu ấy cũng không cam lòng thì sau này em trai con làm sao có thể làm chỗ dựa cho con được?”

Trần Tiến Hà cũng trách nói: “Chị, em cảm thấy mẹ nói đúng.”

“Tuổi còn trẻ mà em đã là thiếu úy, tiền đồ không thể đo lường, sau này chị còn có thể thấm chút hào quang của em.”

“Con chỉ biết là thơm lây mà không biết trả giá, không sợ bị người ta chửi thành sói mắt trắng sao?”

Trần Uyên kéo tay Trần Tiến Hà: “Được rồi con trai, mặc kệ nó đi.”

“Nếu như ngày hôm nay cô ta không bỏ ra nổi 1 tỷ nảy thì mẹ sẽ coi như không có cô con gái này.”

Trần Hạ Lan sắp bị làm tức đến muốn khóc.

Mẹ và em trai thực sự hơi quá đáng.

Hết thảy tiền của cô ta, bao gồm tiền lương cùng với quà cưới mà Diệp Huyền Tần cho trước đây, cô ta cũng không giữ lại một đồng đưa hết cho mẹ và em trai.

Cô ta giữ lại tiền cũng chỉ có thể duy trì ấm no.

Hiện tại, trên người cô ta không có đồng nào, chỉ có thể dốc sức làm công kiếm tiền, mỗi ngày tiền lương không tới 600 nghìn!

Nhưng mà mặc dù như vậy, mẹ và em trai còn đòi 1 tỷ của cô ta.

Cô ta đi đâu để kiếm 1 tỷ này đây?

Hai người bọn họ chính là cái động không đáy, cả đời này phỏng chừng cũng lấp không đầy!

Đang đau đầu, cô ta nhớ tới trước đây Diệp Huyền Tần đã đưa cho cô ta một ít châu báu đồ trang sức.

“Hiện tại thứ đáng giá nhất trên người con thì cũng chỉ là những món đồ châu báu, trang sức này thôi. Hy vọng có thể bán được giá tốt một chút.”

“Có điều, trước đây khi Diệp Huyền Tần theo đuổi con thì vô cùng nghèo, phỏng chừng những thứ châu báu đồ trang sức này cũng là hàng giá rẻ thôi.”

Cô ta mang theo những món châu báu đồ trang sức kia xuất phát, chuẩn bị bán đi.

Vì tiết kiệm tiền, cô ta không cam lòng đạp một chiếc xe đạp công cộng để đi.

Sau một tiếng, khu nhà oanh động.

Tất cả mọi người biết, con trai của Trần Uyên, Trần Tiến Hà vậy mà có thể làm đến chức thiếu úy.

Hơn nữa nghi thức trao quân hàm còn được cử hành trong khu nhà ở của bọn họ.

Phần lớn cư dân trong tiểu khu còn tập trung dưới lầu nhà Trần Uyển, náo nhiệt mà chúc mừng.”

Có mối quan hệ với thiếu úy có trăm lợi mà không một hại.

Dù cho lấy đi ra ngoài khoe khoang, có quan hệ tốt với thiếu úy thì cũng vô cùng có thể diện.

Đặc biệt là một ít nhà có con cái làm trong quân đội, hoặc là muốn đi làm trong quân đội còn phải quỳ liếm một nhà bọn họ.

Trần Tiến Hà người ta ở trong quân đội nói một câu là có thể để cho con cái bọn họ đỡ phải đi mấy con đường vòng, thậm chí được đề bạt.

Mọi người khen tặng để sự kiêu ngạo trong lòng Trần Uyên vươn cao đến cực điểm, có điều ngoài mặt thì bà ta lại giả vờ khiêm tốn.

“Ai, chỉ là một thiếu úy nho nhỏ thôi, cũng không có gì đáng ghê gớm cả.”

“Bất quá lãnh đạo của con trai tôi rất thưởng thức thức nó nên mới vừa đề bạt nó làm sĩ quan, rồi lại thăng làm thiếu úy. Phỏng chừng lên làm cấp tá thậm chí cấp tướng cũng không xa.”

Cấp tá, cấp tướng!

Đoàn người nổ tung, bầu không khí tại hiện trường đạt đến một cao trào mới.

Lúc này, một nhà Từ Hiên Lâm, Từ Đại Sơn đến rồi.

Bọn họ còn mang đến thuốc lá và rượu nổi tiếng để làm quà mừng.”