Chiến Thần Phong Vân

Chương 2223




Chương 2223: Nhiệm vụ mới: Cho trẻ ăn

Độc Lang buồn nản không thôi: “Mẹ nó, có khi nào bọn cướp đường đó đáng lừa gạt chúng ta không” “Anh, hay là gọi điện thoại cho chiến thần Côn Luân, bảo chiến thần Côn Luân đánh chết bọn cướp đường đó đi. Dám lừa gạt chúng ta, chết cũng không hết tội”

Diệp Huyền Tần nói: “Có lẽ không phải, tôi cứ cảm thấy thôn xóm này không đơn giản như thế” Độc Lang: “Anh, anh nhìn ra được bằng cách nào vậy?”

Diệp Huyền Tần nói: “Không nhìn ra, chỉ dựa vào cảm giác. Đi, chúng ta vào xem thử “Nhớ kĩ, tuyệt đối không được làm tiếng động lớn, tránh rút dây động rừng. Nói không chừng bầy giờ chúng ta đã bị người của bọn cướp đường nhắm rồi.”

Độc Lang: “Rõ”

Diệp Huyền Tần với Độc Lang nhẹ nhàng đột nhập vào nhà của một người dân.

Căn nhà người dân yên tĩnh, lặng ngắt như tờ, trong phòng còn thỉnh thoảng truyền đến một tiếng ngáy.

Diệp Huyền Tần nhìn xung quanh, vẫn chưa phát hiện ra bất kì sự khác thường nào.

Anh dẫn Độc Lang, nhẹ nhàng không một tiếng động tiến sát lại gần phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, một cặp vợ chồng trẻ đang ngủ say, tiếng ngáy như sấm. Đứa con khoảng một tuổi của họ vừa hay lúc này tỉnh dậy.

Đứa bé vừa mới tỉnh dậy thì khóc lớn lên.

Nhưng cho dù đứa bé có khóc to cỡ nào, thì cặp vợ chồng trẻ đó vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh giấc.

Đứa bé hình như đói rồi, nó đứa tay ra muốn nắm lấy đồ ăn trên đầu giường. Kết quả không cần thận ngã từ trên giường xuống dưới đất.

Diệp Huyền Tần nhanh tay nhanh mắt, một luồng kình khí được phóng ra, anh đỡ lấy đứa bé.

Và anh vừa phóng kình khí ra thì lập tức cảm nhận được một hơi thở quen thuộc: Hơi thở cổ trùng.

Kỳ lạ, tại sao ở đây lại có hơi thở cổ trùng! Bọn cướp đường với cổ trùng, sao lại có liên quan?

Sự việc thật sự ngày càng khó bề phân biệt rồi. Cổ trùng trong người đứa bé?

Diệp Huyền Tần lợi dụng kình khí dặm dò cơ thể của đứa bé, nhưng vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường. Cổ trùng đó một trăm phần trăm là ở trong người cặp vợ chồng trẻ đó Kình khí của anh thăm dò cặp vợ chồng trẻ đó. Quả nhiên là như vậy, anh đã thăm dò ra được cổ trùng trong cơ thể của cặp vợ chồng trẻ đó.

Bọn cướp đường dũng mãnh thiện chiến, xảo quyệt đủ kiểu đó cũng hiểu thuật trùng cổ?

Bọn cướp đường vốn dĩ đã khó đối phó rồi, nếu bọn họ lại nắm được thuật Vu Cổ, thế thì bọn họ sẽ ngày càng khó giải quyết.

Diệp Huyền Tần lợi dụng kình khí, đưa thức ăn đến trước mặt đứa bé, rồi đưa mắt ra hiệu với Độc Lang: “Di.”

Độc Lang lập tức đi theo Diệp Huyền Tần rời khỏi sân nhỏ này.

Vừa mới bước ra khỏi sân, Độc Lang không đợi được nữa mà hỏi: “Anh, lúc nãy anh có cảm nhận được một hơi thở quen thuộc không?”

Diệp Huyền Tần nói: “Cổ trùng?

Độc Lang gật mạnh đầu: “Vâng, không sai. Anh, anh nói xem, đứa bé đó chắc không phải là cổ trùng đâu nhỉ.

Diệp Huyền Tân lắc đầu nói: “Không phải đứa bé đó, mà là cặp vợ chồng trẻ đó”

Độc Lang dường như có suy nghĩ gì đó, nói: “Anh, anh nói xem, ai đã hạ sâu độc đó cho bọn họ vậy? Bọn họ ngủ mê là vì sâu độc? Sâu độc này có liên quan gì đến bọn cướp đường không?”

Diệp Huyền Tần thở dài nói: “Điều duy nhất có thể khẳng định, chính là nguyên nhân bọn họ ngủ mê là vì sâu độc”

“Gòn về sâu độc từ đâu mà đến, có liên quan với bọn cướp đường không, thì không thể biết được”

Độc Lang: “Anh, thế chúng ta phải làm sao? Có cần đuổi sâu độc giúp người dân không?”

Diệp Huyền Tần vội vàng lắc đầu: “Đừng kinh động đến họ. Đến tối họ sẽ hành động, chúng ta yên lặng xem sự thay đổi, xem thử bọn họ rốt cuộc muốn làm gì”

Độc Lang thắc mắc nói: “Anh, sao anh biết được đến tối bọn họ sẽ hành động”

Diệp Huyền Tân nói: “Giày của bọn họ nhuộm đầy đất bùn còn mới, thậm chí trên người còn nhỏ nước, rõ ràng là vừa mới quay về không lâu”

“Có lế là bọn họ hành động vào ban đêm, ban ngày thì nghỉ ngơi.

Độc Lang đột nhiên tỉnh ngộ: “Ừm, có lẽ bọn họ làm những chuyện không để người khác thấy được, nên chỉ có thể hành động vào ban đêm”

“Tiếp theo chúng ta cứ kiên nhân đợi đến tối?”

Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Không được, không ai quan tâm đến những đứa bé này, bọn trẻ có thể sẽ gặp nguy hiểm”

“Tiếp theo chúng ta chia nhau ra hai đường, đi cho trẻ ăn”

Độc Lang há hốc mồm nhìn Diệp Huyền Tân nói: “Anh, em không nghe nhầm chứ, anh bảo em đi cho trẻ ăn…”