Chương 2143: Không có khế ước tinh thần nào
Diệp Huyền Tần thở dài: “Tôi ký tên căn bản không có hiệu quả, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ của tập đoàn Đạo Vương mà thôi.”
Lúc này Tổng Thanh Nhàn mới chợt nhớ tới, tuy Diệp Huyền Tần có thân phận là người sáng lập nhưng chức vụ cụ thể ở tập đoàn Đạo Vương chỉ là một nhân viên nhỏ.
Nội bộ tập đoàn Đạo Vương cũng lan truyền chuyện này trở nên nổi tiếng.
Tống Thanh Nhàn cũng không từ chối, ký tên mình lên. Michelle Lord vội vàng thu lại hợp đồng như sợ Diệp Huyền Tần sẽ đổi ý.
Anh ta lấy lòng nói: “Anh Diệp, nếu như có thể thì hôm nay tôi muốn mời anh ăn mừng một bữa cơm? Mong anh nể mặt”
Diệp Huyền Tần: “Không được, tôi bề bộn nhiều việc, không có thời gian ăn cơm đâu.”
Michelle Lord không cam tâm, tiếp tục nói: “Nếu không thì khi nào anh Diệp tìm được ngày rảnh rỗi hay thông báo cho tôi, chúng ta cùng nhau đi ăn tối được không?” Giờ phút này Michelle Lord khẩn trương đến mức ra mồ hôi khắp bàn tay, anh ta rất sợ Diệp Huyền Tần lại từ chối.
Vợ anh ta sinh con mà anh ta cũng chưa từng hồi hộp như vậy.
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Ừ, vậy thì để ngày khác đi.
Phù!
Michelle Lord thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó Diệp Huyền Tần và Tống Thanh Nhàn rời đi.
Bên trong thang máy, Tống Thanh Nhàn kích động nhìn Diệp Huyền Tần nói: “Anh Diệp, trước kia chỉ biết anh ở trong nước rất có năng lực, không nghĩ đến anh còn có ảnh hưởng lớn ở thị trường quốc tế như vậy.
“Đại sứ của nước Anh ở Đại Hạ và cổ đông thứ ba của tập đoàn Michelle đều kính trọng, phục sát đất anh, anh thật lợi hại.”
Diệp Huyền Tần khẽ mỉm cười: “Đây có là gì, chẳng qua chỉ là một chỗ dựa mỏng manh so với năng lực của tôi mà thôi.”
Tống Thanh Nhàn: “Chỉ là một phần thực lực của anh sao? Vậy anh còn lợi hại đến mức nào vậy. Anh có thể nói cho tôi biết một chút được không”
Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Biết nhiều đối với cô không tốt đầu. Cho nên cũng đừng hỏi.”
Mặt Tổng Thanh Nhàn đầy thất vọng: “Được rồi.
Chỉ là càng không có được thì càng muốn chinh phục, Tống Thanh Nhàn càng ngày càng không cam lòng với mối quan hệ hiện tại của hai người.
Trong lòng cô ta âm thầm thề cho dù phải bỏ ra giá nào cũng nhất định phải “bắt được” Diệp Huyền Tần.
Thang máy nhanh chóng đi xuống tầng một cửa thang máy mở ra. Hai người vừa muốn đi ra ngoài thì một bóng người vội vàng xông vào, đụng phải Tống Thanh Nhàn khiến cô ta thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Tống Thanh Nhàn lập tức nổi giận: “Làm cái gì vậy, đi bộ cũng không cẩn thận. Đối phương kinh ngạc nói: “Hả, Tống Thanh Nhàn?” Tống Thanh Nhàn và Diệp Huyền Tần lập tức nhìn kỹ đối phương.
Không nghĩ tới lại là người quen cũ, người cho thuê toà nhà văn phòng ông chủ Trương.
Không nghi ngờ gì nữa, ông chủ Trương mập tới tìm Trương Nặc Thuỷ để ký hợp đồng cho thuê văn phòng. Chỉ là hôm nay Trương Nặc Thuỷ căn bản không lấy được quyền hợp tác với dự án Michelle, hợp đồng cho thuê e rằng là phải bỏ qua rồi.
Tống Thanh Nhàn liếc nhìn ông chủ Trương, không muốn quan tâm đến ông ta, xoay người muốn đi khỏi đây.
Ông chủ Trương lại cố ý gọi Tổng Thanh Nhàn: “Tổng giám đốc Tống, xin dừng bước. Tôi chào hỏi với cô mà cô chỉ liếc mắt nhìn rồi rời đi à? Cũng không quá lễ phép rồi đó nha.
Tống Thanh Nhàn tức giận nói: “Tôi chưa bao giờ chào hỏi với người không biết giữ chữ tín là gì.”
Trước đôi bên đã nói xong rồi, phải cho Tổng Thanh
Nhàn thuê văn phòng, thậm chí hợp đồng cũng đã ký. Lại không nghĩ tới cuối cùng ông chủ Trương xé nát hợp đồng đi.
Nói ông chủ Trương không biết giữ chữ tín thì cũng không quá đáng chút nào.
Được rồi. Ông chủ Trương thở dài: “Tôi đại khái có thể đoán được các người đến đây làm gì rồi, nhất định là đến tìm bà Lộ Tây nói về quyền hợp tác dự án Michelle đi.”
“Như thế nào, có lấy được quyền hợp tác dự án
Michelle không?”
Tống Thanh Nhàn: “Cần ông quan tâm à!” Ông chủ Trương: “Chắc là không lấy được rồi.
“Ha ha, các người cũng không suy nghĩ lại xem. Ngày hôm qua bà Lộ Tây đã qua đêm ở khách sạn của tổng giám đốc Trương, còn hẹn các người đến nhà tổng giám đốc Trương nói hợp đồng, điều này nói lên cái gì? Chắc hẳn là người ta muốn làm người một nhà với giám đốc Trương rồi.
“Khổ thân các người còn không biết xấu hổ đưa mặt tới chỗ này thương lượng chuyện hợp tác, không biết là không có đầu óc thật hay là da mặt dày nữa.
Diệp Huyền Tần lập tức châm biếm lại: “Vậy ông tới đây để làm gì?”
Ông chủ Trương: “Đương nhiên là tới tìm tổng giám đốc Trương hoàn tất thỏa thuận cho thuê rồi.”