Chương 2119
Chỉ tiếc toàn bộ tòa nhà đều sạch sẽ, không có hơi thở của ngoại tộc.
Diệp Huyền Tần phải lén lút đánh vào cơ thể Trương Nặc Thuỷ một tia kình khí, như vậy thì chỉ cần ông ta có tiếp xúc với ngoại tộc, anh sẽ có thể cảm ứng ra được.
Làm hết thảy xong xuôi, anh mới nói với Tống Thanh Nhàn: “Thanh Nhàn, chúng ta đi thôi.”
Tống Thanh Nhàn gật đầu.
Trước khi đi, Diệp Huyền Tần đột nhiên hỏi lại Trương Nặc Thuỷ: “Lần cuối cùng tôi hỏi ông, có phải tập đoàn Đạo Vương là do ông đốt hay không?”
Vẻ mặt Trương Nặc Thuỷ trào phúng: “Ha ha, tôi cũng không biết nữa, anh phải để cho tôi cẩn thận nhớ lại cái đã.”
Nhìn vẻ mặt của ông ta, rõ ràng là đang nói: Chính là tôi phóng hỏa đốt đấy, anh không có chứng cứ thì có thể làm gì được tôi đây?
Diệp Huyền Tần nói: “Được lắm! Ông Trương à, mấy ngày nay ông tốt nhất nên cẩn thận một chút. Mùa này thời tiết hanh khô, rất dễ xảy ra hỏa hoạn, ông cần phải xem trọng sản nghiệp nhà mình đấy.”
Anh quay người bỏ đi.
Sắc mặt Trương Nặc Thuỷ hơi thay đổi, chờ bọn họ đi khuất khỏi tầm mắt, ông ta mới lấy điện thoại di động ra gọi cho quầy lễ tân.
“Bố trí nhiều thêm vài người, trông chừng tòa nhà 24/24, hơn nữa phải đặc biệt chú ý đến những đối tượng khả nghi muốn phóng hỏa.”
Lễ tân: “Đã hiểu rồi ạ!”
Sau khi Diệp Huyền Tần và Tống Thanh Nhàn rời đi, Tống Thanh Nhàn cẩn thận hỏi: “Anh Diệp, chẳng lẽ anh không muốn ăn miếng trả miếng, đốt khách sạn của tập đoàn Hoàn Kỳ hay sao?”
Diệp Huyền Tần thở dài lắc đầu: “ÀI, tâm tư của tôi không có tàn nhẫn đến như vậy đâu. Khách sạn này của tập đoàn Hoàn Kỳ có nhiều người như vậy, một khi bị cháy nhất định sẽ có vô số người chết lẫn người bị thương”
“Tôi không thể chỉ vì muốn trả thù mà hại chết nhiều oan hồn vô tội như vậy.”
Tống Thanh Nhàn gật đầu: “Vậy thì Anh Diệp, kế hoạch tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào đây?”
Diệp Huyền Tần nói: “Tòa nhà tập đoàn Đạo Vương đã bị thiêu hủy, cần ít nhất một năm rưỡi để sửa chữa. Như vậy đi, trước hết cô hãy đi tìm thuê một tòa nhà lớn, làm văn phòng của tập đoàn Đạo Vương”
Đã biết Tống Thanh Nhàn gật đầu.
Diệp Huyền Tần nói: “Về phần Tập đoàn Michelle… Cô cứ đưa tài liệu về tập đoàn Michelle cho tôi đi, để tôi xem đó rốt cuộc là loại công ty như thế nào, sẽ hợp tác ra làm sao!”
Rốt cuộc là kiểu hợp tác nào mới có thể khiến cho phòng tuyến Côn Luân cảm thấy hứng thú đây? Anh vô cùng tò mò về điều này.
Tống Thanh Nhàn: “Được!” Nhưng vào Lúc này, điện thoại di động của Diệp Huyền Tần vang lên.
Mắt nhìn thấy dãy số hiện lên trên điện thoại, trên mặt anh xuất hiện một nụ cười dịu dàng.
Là vợ anh Từ Lam Khiết gọi tới. Anh đã có một khoảng thời gian không có nói chuyện với cô, bây giờ nhìn thấy thông báo trong điện thoại, nỗi lo trong lòng anh đảo cái đã được quét sạch. Anh nói với Tống Thanh Nhàn: “Thanh Nhàn, cô lên xe trước đi, tôi có điện thoại”
“Được.”
Tống Thanh Nhàn quay người lên xe. Trong lòng cô ta chợt nổi lên cảm giác ghen tuông nhè nhẹ.
Cô ta vừa mới lén lút nhìn sang, là điện thoại của vợ anh Từ Lam Khiết gọi tới.
Cô ta thầm nghĩ, nếu như cô ta vượt lên trước quen biết anh sớm hơn mà nói, thì liệu số phận của bản thân cô ta và Từ Lam Khiết có đổi lại với nhau hay không?
Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, cô ấy thực sự nguyện ý hao hết vận khí cả đời để được quen biết anh trước.
Chẳng sợ đối phương không có một xu dính túi, cho dù đối phương nghèo túng chật vật…
Diệp Huyền Tần đi đến một góc vắng không người, ấn phím trả lời.
“Lam Khiết, em rốt cục cũng nhớ tới gọi điện thoại cho anh, anh còn tưởng là em đã quên em còn có một người chồng cơ đấy.”
Từ Lam Khiết càu nhàu nói: “Anh còn than phiền à. Anh suốt ngày ở bên ngoài phóng túng, giao cả cái công ty lớn như vậy cho một mình em lo, em còn chưa nói gì đây này”
“Anh thế này gọi là ác nhân cáo trạng trước đấy, có biết không?”
Anh cười khổ trong lòng, bản thân anh được gọi sống phóng túng cơ đấy, đâu biết rằng anh đã phải trải qua mấy lần nguy hiểm tính mạng.
Tất nhiên, anh sẽ không nói ra những điều này, miễn cho cô lo lắng nhiều.
Diệp Huyền Tần: “Nếu không thì anh đi xử lý bàn giao lại tập đoàn Đạo Vương nhé, em theo anh đi du sơn ngoạn thủy chẳng phải sẽ tiêu diêu tự tại hơn hay sao?”
Từ Lam Khiết: “Em không muốn vậy. Em khó khăn lắm mới sáng lập ra tập đoàn Đạo Vương, làm sao có thể nói bán là bán được?”
“Đúng rồi, Huyền Tần à, em nghe Thanh Nhàn nói hiện tại anh đang đi cùng cô ấy xử lý chuyện của chi nhánh tập đoàn Đạo Vương.”
Diệp Huyền Tần nói: “Đúng vậy, hôm qua mới vừa xong ở chỗ này.”