Chiến Thần Phong Vân

Chương 2089




Chương 2089

Đình Nguyệt Viên là một nơi tuyệt vời để ngắm trăng, tuy nhiên mùa này không thích hợp để ngắm trăng nên chỗ này tương đối vắng vẻ.

Nhưng vào lúc này thì trong đình Nguyệt Viên, có một bóng người lạnh lùng, cao quý và yêu kiều.

Trăng sáng, dòng suối nhỏ, hoa sen, người đẹp.

Đây là một bức tranh thủy mặc sống sờ sờ.

“Chà, thật là trùng hợp?” Người phụ nữ trong đình Nguyệt Viên nghe thấy tiếng bước chân thì từ từ quay lại, sau khi phát hiện ra là Diệp Huyền Tần thì cô ta nở một nụ cười hiếm hoi.

Người này là thánh nữ Miêu Tuyết Mai.

Kể từ khi Diệp Huyền Tần đến đây thì cô ta còn cười nhiều hơn nửa đời trước cộng lại.

Diệp Huyền Tần khẽ gật đầu: “Đúng vậy, thật trùng hợp.”

Diệp Huyền Tần bước vào đình Nguyệt Viên và ngồi xuống bên cạnh Tuyết Mai.

Anh cũng đang định tìm Tuyết Mai để chuyển tổ trùng Bạch Miêu cho Tuyết Mai.

Ngay khi anh định nói chuyện thì Tuyết Mai đột nhiên im lặng: “Xuỵt, anh Diệp, anh nghe đi.”

“Hå?” Diệp Huyền Tần chăm chú lắng nghe.

Ở đây rất yên tĩnh đến nổi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, nhưng mà hiện giờ thì lại có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu gào.

Diệp Huyền Tần: “Cô đang bảo tôi nghe tiếng côn trùng kêu sao?”

Tuyết Mai gật đầu: “Đúng vậy, anh có biết đây là tiếng kêu của loại côn trùng nào không?”

Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Tôi không biết.”

Tuyết Mai nói: “Đây là một loài côn trùng đặc biệt ở Miêu trại của chúng tôi, được gọi là dế uyên ương.”

“Sở dĩ chúng được gọi là để uyên ương là vì chúng luôn xuất hiện thành từng cặp, không bao giờ đơn lẻ.”

“Nếu một ngày nào đó trong số nó chết thì con kia sẽ không ăn uống gì, ở bên người đã khuất, tuyệt thực, chết vì tình.

Nói đến đây thì Tuyết Mai đỏ mặt và cúi đầu thật sâu.

Diệp Huyền Tần chắc chắn hiểu ý định của Tuyết Mai, giọng điệu của cô ta đầy vẻ ám muội.

Tuy nhiên, Diệp Huyền Tần vẫn quyết định giả vờ không hiểu.

Anh không thể động lòng. Anh chỉ thờ ơ gật đầu mà không đáp lại.

Tuyết Mai đã lén lút quan sát phản ứng của Diệp Huyền Tần bằng khóe mắt và thấy Diệp Huyền Tần không có tâm tình dao động gì cả, trong lòng Tuyết Mai tràn đầy thất vọng.

Cô ta không tin Diệp Huyền Tần sẽ không hiểu ý của cô ta, anh phản ứng hờ hững như vậy, hẳn là do bản thân anh không chịu chấp nhận cô ta.

Tuyết Mai không cố chấp nữa, chỉ nói: “Anh Diệp, vừa rồi anh muốn nói gì với tôi đúng không?”

Diệp Huyền Tần gật đầu: “Ừ” “Tôi có một nhiệm vụ rất quan trọng, vì vậy tôi sẽ rời khỏi đây vào ngày mai.”

“Trong tương lai, tôi sẽ không thể thường xuyên tới đây, thậm chí là không trở về cho nên tôi muốn để tổ trùng Bạch Miêu nhận cô làm chủ.” “Không!”

Tuyết Mai từ chối không chút do dự: “Anh Diệp, không được.”

“Cả đời này tôi chưa từng cầu xin ai cả, lần này tôi cầu xin anh hãy tiếp tục làm lão tổ Bạch Miêu, đừng để tổ trùng nhận người khác làm chủ có được không? Tôi chỉ có một yêu cầu nhỏ này thôi, tôi hy vọng anh có thể đồng ý với tôi, anh Diệp.”

Nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của Tuyết Mai, Diệp Huyền Tần vẫn không thể nhẫn tâm kiên quyết từ chối.

Cuối cùng anh cũng gật đầu: “Được rồi. Cô có thể cho tôi một lý do được không?”

Tuyết Mai im lặng.

Sở dĩ cô ta cầu xin điều này là bởi vì nếu Diệp Huyền Tần làm chủ nhân của tổ trùng Bạch Miêu một ngày thì anh vẫn có cơ thể trở lại Miêu trại và Tuyết Mai vẫn có thể có hy vọng.

Nhưng mà nếu Diệp Huyền Tần không còn là chủ nhân của tổ trùng Bạch Miêu và không còn liên quan đến Miêu trại thì Tuyết Mai sẽ không còn hy vọng nữa rồi.

Nếu không có hy vọng, không có chờ mong hẳn là chuyện vô cùng khó khăn, Tuyết Mai không chắc mình có thể bám trụ đến cuối cùng hay không.

Cô ta cảm thấy xấu hổ khi nói những lời này.

Diệp Huyền Tần nói: “Thôi, nếu không muốn thì đừng nói.”

Tuyết Mai đứng dậy và nói: “Anh Diệp đã muộn rồi, anh về nghỉ ngơi sớm đi.

“Tôi cũng về nghỉ ngơi đây.”

Cô ta muốn Diệp Huyền Tân ở cùng cô anh nhiều hơn, dù hai người không nói gì, chỉ yên lặng nhìn sao trời và lắng nghe tiếng côn trùng kêu là được rồi.

Tuy nhiên, nước mắt của cô ta đã sắp rơi rồi và cô ta không muốn Diệp Huyền Tân nhìn thấy cô ta khóc.

“Được thôi.”

Diệp Huyền Tần gật đầu.

Tuyết Mai quay lại và rời đi.

Vừa quay lại thì nước mắt cô ta đã tuôn rơi trên má.

Khi đi xa rồi, cô ta mới quay đầu nhìn lại…