Chiến Thần Phong Vân

Chương 2085




Chương 2085

Thiên Ma Vương vỗ ngực, tự bạo căn cơ của mình!

Ầm!

Sau âm thanh đinh tai nhức óc thì cơ thể của Địa Ma Vương nổ tung. Trong phút chốc, hào quang xung quanh ông ta bộc phát sáng ngời, sáng đến mức khiến người ta không mở mắt ra được, giống như thiên thạch rơi xuống.

Sóng xung kích do vụ nổ tạo ra dữ dội tản ra theo mọi hướng.

Mọi thứ xung quanh bị thổi bay, đá lăn, còn mặt đất thì cũng bị san bằng… Chuyển động này kéo dài trong vài phút trước khi nó dừng lại. Nhìn lại hiện trường thì thấy mọi thứ hỗn độn rồi, giống như cảnh thiên thạch rơi xuống trái đất vậy.

Diệp Huyền Tần là người đầu tiên chịu đòn, kết giới kình khí to lớn của anh đã bị đánh tan ra thành từng mảnh. Diệp Huyền Tần bị phản hệ, nôn ra máu, mặt tái mét và anh liên tiếp lùi lại vài bước.

Dù Độc Lang và những người khác ở rất xa điểm nổ nhưng mà bọn họ vẫn bị hất văng ra và lăn lộn hàng chục, thậm chí hàng trăm mét trên mặt đất trước khi dừng lại.

Quanh người bọn họ tất cả đều là máu.

“Khụ khụ khụ!”

Sau một hồi yên lặng thì đám người mới chật vật bò dậy khỏi mặt đất.

“Mẹ nó… quá mạnh bạo rồi, ông đây cũng sắp nổ tung rồi.”

“Đây là năng lực tự nổ của cảnh giới Tuyệt Điện cao nhất sao? Tôi cảm giác có thể giết chết một người thuộc cảnh giới Tiên Ma một cách dễ dàng”

“Đừng nói những thứ này vô dụng này nữa, đi đuổi theo Thiên Ma Vương đi.”

“Vâng, vâng, điều quan trọng là phải đuổi theo Thiên Ma Vương… mẹ nó, tôi không thể đi được nữa, tôi bị gãy chân rồi.”

“Tôi cũng phế rồi, tôi gãy ba cái xương sườn!”

Diệp Huyền Tần ra lệnh: “Mọi người nghe lệnh, người bị thương ở lại chỗ để hồi phục, những người còn lại thì theo tôi đuổi theo Thiên Ma Vương! “Vâng!”

Diệp Huyền Tần hóa thành một đốm sáng đuổi theo Thiên Ma Vương, đuổi theo hướng Thiên Ma Vương đang lẩn trốn.

Tuy nhiên, từ lâu Thiên Ma Vương đã biến mất khỏi tầm mắt, mà Diệp Huyền Tần thậm chí không thể cảm nhận được chút âm khí nào do đối thủ để lại nên anh không biết phải đi theo hướng nào.

Mặc dù trong lòng tràn đầy không muốn nhưng mà buộc phải từ bỏ.

Anh thả ra kình khí, cẩn thận cảm nhận một lúc rồi nhanh chóng khóa vị trí của Tống Đại Hành và Phương Đức Duệ sau đó anh nhanh chóng đáp xuống bên cạnh họ. Tống Đại Hành và Phương Đức Duệ thở phào nhẹ nhõm khi thấy Diệp Huyền Tần bình an vô sự.

“Thiếu chủ, cậu không sao là tốt rồi.” Diệp Huyền Tần hỏi: “Các người nhìn thấy Thiên Ma Vương không?”

Họ vội lắc đầu: “Không!” “Thiếu chủ, mau đi thôi, kẻo Thiên Ma Vương đuổi kịp chúng ta đó.”

Diệp Huyền Tần nói: “Các người đã hiểu lầm, thật ra là tôi đang muốn đuổi theo Thiên Ma Vương.”

“Cái gì?”

Tống Đại Hành và Phương Đức Duệ, cũng như Lưu Cửu Vạn và ông Vương nghiêm túc nghi ngờ rằng họ đã nghe nhầm.

Diệp Huyền Tần đang đuổi theo Thiên Ma Vương, ý của anh là Thiên Ma Vương đang lẩn trốn sao?

Làm thế nào mà có thể được! Tống Đại Hành tò mò nói: “Thiếu chủ, vừa rồi cậu nói là đuổi theo Thiên Ma Vương? Chuyện này là như thế nào?”

Diệp Huyền Tần nói: “Đàn chủ của phân bộ thứ bảy Âm Ti, Địa Ma Vương đã tự bạo căn cơ mà chết rồi.”

“Thiên Ma Vương đã giở âm mưu quỷ kế để bỏ chạy, hiện giờ tôi đang đuổi theo ông ta.”

Trái tim của bốn người đều vô cùng chấn động.

Âm Ti, người đã bẫy bọn họ mấy chục năm lại bị thiếu chủ dễ dàng tiêu diệt như vậy?

Thiếu chủ hôm nay đã có thực lực hơn rất nhiều so với Ông Tư Bạch năm đó rồi.

Đúng là hổ phụ không khuyển tử, đây đúng là hậu duệ của Ông Tư Bạch, khá lắm!

Ngay sau đó, Độc Lang cưỡi Hổ Vương, chiến thần Côn Luân, lão trưởng thôn, Sát Lang và những người khác cũng lần lượt đến.

Lần đầu tiên chiến thân Côn Luân và những người khác nhìn thấy Lưu Cửu Vạn và ông Vương thì đã nhận ra được âm khí bao phủ tầng tầng lớp lớp trên người họ cho nên cho rằng hai người là người Âm Ti, trong mắt đều mang đầy sát khí mà dán lên người hai người họ.

Sát khí này khiến Lưu Cửu Vạn và ông Vương rùng mình một cái.

Họ nhanh chóng giải thích: “Ôi trời, xin đừng giết chúng tôi, chúng tôi đã cải tà quy chính trở vê với chính nghĩa rồi.”

“Đúng, đúng, chúng tôi đã giúp anh Diệp cứu ông Tống và ông Phương rồi, các người không thể giết chúng tôi.”

Mấy người nhìn Diệp Huyền Tần và hỏi ý kiến của Diệp Huyền Tần về chuyện này.

Diệp Huyền Tần khẽ gật đầu: “Thôi, chúng ta cứ giao bọn họ cho tòa án quân sự xét xử đi. Họ đã giúp chúng ta rất nhiều nên hãy để hình phạt sẽ nhẹ chút”

Ánh mắt của chiến thần Côn Luân lại rơi vào người Tống Đại Hành và Phương Đức Duệ.

Không hiểu sao họ cảm thấy hai người này rất tốt bụng nên đối với họ cũng lịch sự hơn.