Đi mau!
Một nhóm bốn người vội vã băng qua căn cứ Âm Ti và đến ngôi nhà gỗ.
Ngay khi bước vào ngôi nhà gỗ thì Diệp Huyền Tần đã cảm thấy được mùi âm khí của kết giới.
Âm khí của kết giới này dao động rất lớn, âm khí khá dày đặc, chỉ có một Thiên Ma Vương cũng không làm được.
Diệp Huyền Tần hỏi ông Vương: “Có bao nhiêu người hợp lực tạo ra kết giới này?”
Ông Vương đáp: “Hai người, đàn chủ của phân bộ thứ bảy Địa Ma Vương và Thiên Ma Vương hợp lực tạo thành.”
Diệp Huyền Tần trầm ngâm, xem ra thực lực của Địa Ma Vương này cũng không hề yếu.
Nếu Thiên Ma Vương và Địa Ma Vương đều thuộc cảnh giới Tiên Ma thì Diệp Huyền Tần không chắc mình có thể đánh bại được đối thủ.
Hiện giờ cảnh giới của anh đã đến cảnh giới Tuyệt Điện, nhưng mà sức chiến đấu thực sự có thể so sánh với cảnh giới Tiên Ma, anh có thể đối phó với một người thuộc cảnh giới Tiên Ma, nhưng nếu là hai thì e rằng sẽ khó.
Nhưng mà Độc Lang chỉ có thể giết người thuộc cảnh giới Tuyệt Điện hoặc là cảnh giới Phong Vương, anh ta không thể chịu được một đòn khi đối mặt với cảnh giới Tiên Ma.
Ông Vương dẫn họ vượt qua kết giới đi vào con đường bí mật, rồi đi về phía cái lao tù.
Bên trong lao tù, hai người Tống Đại Hành và Phương Đức Duệ đều bị xích sắt trói chặt, gần như đồng loạt mở mắt.
Hai người nhìn nhau, họ nhìn thấy sự ngạc nhiên trong ánh mắt của nhau.
Tống Đại Hành dẫn đầu mở miệng nói: “Ông Phương, ông có cảm thấy hơi thở quen thuộc đang đến gần chúng ta không?”
Phương Đức Duệ có chút hưng phấn: “Ông cũng cảm thấy? Tôi dường như cảm nhận được hơi thở của chủ nhân.”
Tống Đại Hành nói: “Là chủ nhân tới cứu chúng ta sao? Chuyện này làm sao có thể được, không phải chủ nhân đác bị vây khốn trên núi Côn Luân sao..
Phương Đức Duệ: “Có thể ông không tin nhưng mà trước khi ông Vương và một người Âm Ti khác đến đưa thức ăn cho chúng tôi, tôi đã cảm nhận được hơi thở của chủ nhân từ người Âm Ti đó.
“Tuy nhiên, hơi thở rất yếu nên tôi không nghĩ nhiều về điều đó. Tôi chỉ nghĩ mình có thể bị ảo giác.”
“Nhưng mà bây giờ nghĩ lại thì có lẽ ta lúc đó tôi đã cảm thấy không sai.”
“Một người Âm Ti khác” trong miệng Phương Đức Duệ đương nhiên là Lưu Cửu Vạn.
Lưu Cửu Vạn đã từng tiếp xúc với Diệp Huyền Tần và Diệp Huyền Tần là truyền thừa từ Ông Tư Bạch, Phương Đức Duệ cảm thấy hơi thở của Ông Tư Bạch từ Lưu Cửu Vạn cũng không có gì là lạ.
Tống Đại Hành hai mắt nóng rực: “Thật sự không dám giấu diếm, thật ra lúc đó tôi cũng đã thấy như vậy…”
“Hơi thở của chủ nhân càng ngày càng gần, ông ấy sắp xuất hiện…”
Dứt lời thì bốn người mở cửa bước vào.
Người đứng đầu là ông Vương và Lưu Cửu Vạn, theo sau là hai người đàn ông che mặt.
Ánh mắt của Tống Đại Hành và Phương Đức Duệ ngay lập tức tập trung vào người Diệp Huyền Tần, vẻ mặt của họ vừa kích động vừa nghi ngờ.
Hơi thở của chủ nhân tỏa ra từ anh. Anh rốt cuộc là ai, tại sao anh lại có hơi thở của chủ nhân! Mục đích của anh khi đến đây là gì? Nhìn thấy cảnh tượng thê thảm của Tống Đại Hành và Phương Đức Duệ, Diệp Huyền Tần lập tức tức giận, không khỏi nắm chặt tay.
Hai người này là một trong những chỉ huy sáng lập của quân đoàn Bắc Tân Cương của anh, nhưng bây giờ họ đã phải chịu sự tra tấn ở đây như vậy, Âm Ti sẽ phải chết!
Không nói lời nào, Diệp Huyền Trần đi tới chỗ hai người bọn họ, trực tiếp phát ra kình khí phá tan xiềng xích sắt trên tay bọn họ.
“Hai vị đã chịu khổ rồi! Tôi xin lỗi, tôi đã đến muộn.”
Tống Đại Hành cả kinh nói: “Anh là ai? Anh cùng chủ nhân Ông Tư Bạch có quan hệ gì?”
Diệp Huyền Tần: “Tôi là Thần Soái của Đại Hạ, Ông Tư Bạch là sư phụ của tôi.”
Thần Soái!
Người đứng đầu quân đoàn Bắc Tân Cương hiện tại, thiếu chủ của bọn họ!
Tống Đại Hành và Phương Đức Duệ cảm thấy trong lòng lẫn lộn, không ngần ngại mà quỳ lạy Diệp Huyền Tần.
“Bắc Tân Cương Tống Đại Hành, gặp qua thiếu chủ!”
“Phương Đức Duệ của Bắc Tân Cương, gặp qua thiếu chủ!”
Diệp Huyền Tần nhanh chóng đỡ hai người lên: “Hai vị tiền bối không cần khách sáo, mau đứng dậy.”
Tống Đại Hành nói: “Thiếu chủ, chủ nhân có chuyện muốn tôi truyền cho Du, Diệp Huyền Tần vội vàng ngăn cản Tống Đại Hành: “Sau khi ra ngoài rồi hãy nói chuyện, ưu tiên hàng đầu là cứu hai người ra ngoài trước.