Cái gì!
Vô số ánh mắt dữ tợn rơi vào người ba người Miêu Quân Từ.
Nhìn biểu hiện của dân trong thôn thật giống như muốn ăn tươi nuốt sống ba người họ vậy.
“Đồ chó, làm hại ông đây sống không bằng chết, mày đừng hòng có thể thoát khỏi đây!”
“Các con của tao… các con của tạp đều bị bọn người các người làm hại, các người phải trả giá.
“Hãy giết chúng để trả thù cho chúng ta và con cái chúng ta đi!”
Cả đám lao tới, dùng cả tay và chân trừng phạt ba người Miêu Quân Từ.
Miêu Quân Từ đau đớn, nhưng vẫn tức giận hét lên: “Cút đi, cút đi.”
“Kẻ nào lại dám công kích ông đây thì ông đây sẽ độc chết kẻ đó, tôi đảm bảo các người sẽ chết trong vòng hai phút, các người sẽ chết rất thê thảm.
Khi nói đến cổ độc, dân trong thôn đều sợ hãi.
Con cái của họ đã bị tra tấn không nhẹ bởi cổ độc.
Độc Lang cười gần và lao đến chỗ ba người họ, sau đó bẻ tay họ không chút do dự. “Cảm ơn lời nhắc nhở của anh, hai cánh tay của anh bây giờ đã bị cắt nát, đời này anh cũng đừng nghĩ đến việc dùng cổ độc để hại người nữa!”
A!
Miêu Quân Từ gục ngay tại chỗ, đang yên đang lành mở miệng tiện ra làm gì, bây giờ thì hay rồi, đã bị gãy tay.
Trong nửa sau cuộc đời, có lẽ anh ta sẽ không còn khả năng tự nuôi sống bản thân.
Đương nhiên, nhị trưởng lão và Miêu Tử Ngôn càng tức giận hơn Miêu Quân Từ.
Miêu Quân Từ nói nhiều, anh ta có thể ra tay với Miêu Quân Từ nhưng mà tại sao còn tấn công bọn họ chứ.
Miêu Quân Từ chết tiệt, thành sự thì ít mà bại sự thì nhiều, ông đây thật muốn đạp chết anh ta.
Cả hai người họ điên cuồng đạp Miêu Quân Từ.
Ông Lưu đưa Diệp Huyền Tần trên đường đến căn cứ Âm Ti, hỏi: “Tôi hỏi ông, có bao nhiêu người Âm Ti?”
Ông Lưu trả lời: “Các lãnh đạo chủ chốt của phân bộ thứ bảy của Âm Ti cùng với Thiên Thiên Ma Vương và Diệp Hiền Tần.”
Hå?
Diệp Huyền Tần nhíu mày: “Phân bộ thứ bảy của Âm Ti cũng cố thủ ở đây?”
“Phân đoàn thứ bảy và Thiên Ma Vương đang làm gì ở đây?”
Ông Lưu ấp úng nói: “Cái này… tôi chỉ là một chân chạy vặt ở đây mà thôi, không biết những bí mật này…”
Diệp Huyền Tần: “Độc Lang, ra tay!”
“Tôi nói, tôi nói!”
Bây giờ Độc Lang đã để lại bóng đen tâm lý cho ông Lưu, Diệp Huyền Tần nói từ Độc Lang thì ngay lập tức tuyến phòng thủ tâm lý của ông ta sụp đổ, ông ta không đánh mà khai.
“Phân bộ thứ bảy của Âm Ti đang thực hiện một dự án lớn. Lần này, Thiên Ma Vương và Diệp Hiền Tần đang ở đây để giúp phân bộ thứ bảy nghiên cứu”
Diệp Huyền Tần: “Dự án lớn? Nói cho tôi biết về nó đi.” Giác quan thứ sáu nói với Diệp Huyền Tần rằng dự án lớn này của Âm Ti phải liên quan đến sư phụ Ông Tư Bạch và bí cảnh Côn Luân.
Ông Lưu bây giờ đã không có đường lui, ông ta chỉ có thể nói hết mọi chuyện mà thôi.
“Người Âm Ti luôn muốn tiến vào bí cảnh Côn Luân, nhưng vì cấu tạo sinh lý của người Âm Ti khác với người sống, nên họ đã không thể vào được, họ sẽ bị kết giới tự nhiên che chắn.”
“Để tiến vào bí cảnh Côn Luân thì Âm Ti đã tiến hành thí nghiệm trên người, cố gắng biến đổi cơ thể của người Âm Ti để phá vỡ kết giới tự nhiên đó.”
“Đối với việc này thì Âm Ti cũng tiêu tốn rất nhiều tiền, còn mang theo hai người đi nghiên cứu.”
“Bây giờ thì nghiên cứu của họ đã đạt được tiến bộ đột phá. Chỉ cần biết cách lợi dụng một loại cổ trùng đặc biệt để biến đổi cơ thể của người Âm Ti để họ có thể phá vỡ kết giới tự nhiên nữa mà thôi.”
“Người Âm Ti có một số lượng rất lớn vì vậy họ đã thành lập thôn gia súc để nhằm sử dụng cơ thể của những người dân trong thôn gia súc làm ống nuôi cấy loại cổ trùng này với số lượng lớn”
Diệp Huyền Tần nóng lòng hỏi: “Hai người thí nghiệm bị Âm Ti bắt giữ tên là gì?”
Diệp Huyền Tần đã đoán ra thân phận của hai người, họ hẳn là hai thành viên viễn chinh phương Bắc do sư phụ Ông Tư Bạch chỉ huy.
Đó cũng chính là bố của Tống Thanh Nhàn, Tống Đại Hành và bố của Phương Tuấn Bình, Phương Đức Duệ.
Mấy ngày nay, Diệp Huyền Tân luôn một mực lần theo tung tích của hai người này.
Năm đó Tống Đại Hành đến bí cảnh Côn Luân cùng sư phụ Ông Tư Bạch, ông ta hẳn phải biết tình hình của bí cảnh Côn Luân và tình hình của sư phụ Ông Tư Bạch.