Người này quá mạnh mẽ, nghĩ đến cách dân trong thôn đối xử với anh khi anh vẫn còn ở trong thôn gia súc thì bọn họ nhất thời sợ hãi, trong lòng không khỏi chột dạ.
Ông Lưu thò đầu ra khỏi đống gạch vỡ một cách khó khăn.
Lúc này trên người ông ta bầm dập, máu tươi đầm đìa, xấu hổ vô cùng.
Ông ta phun ra máu bẩn, nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền Tần.
“Anh… anh là ai? Anh rốt cuộc là ai?”
“Với thực lực mạnh mẽ như vậy, anh hẳn là cường giả có tiếng trên giang hồ.
Diệp Huyền Tần: “Ông không đủ tư cách biết tên của tôi.”
Miêu Quân Từ chịu đựng cơn đau toàn thân khó khăn nói: “Ngài Lưu, anh ta… anh ta tên là Diệp Huyền Tần… Diệp Huyền Tần!” Nghe được ba chữ này thì trái tim ông Lưu gần như nhảy ra ngoài!
Mẹ nó, hóa ra anh chính là Diệp Huyền Tần, sự tồn tại được coi là cấm kỵ trong Âm Ti.
Chủ nhân của ông ta, Thiên Thiên Ma Vương đã nhiều hơn một lần cảnh báo ông ta rằng ông ta phải đi đường vòng khi chạm trán với Diệp Huyền Tần, và bảo ông ta phải báo cho ông ta kịp thời nếu biết tin tức về Diệp Huyền Tần.
Không ngờ hôm nay lại gặp ở nơi này.
Trái tim ông ta đầy nỗi sợ hãi sâu sắc, nhưng mà nhiều hơn là tức giận.
Mẹ nó, tất cả đều là do cái tên Miêu Quân Từ chết tiệt kia, không hề tiết lộ trước rằng “tên khó chơi” trong miệng anh ta là Diệp Huyền Tần.
Nếu như ông ta biết sớm hơn thì ông ta sẽ không dám đến gặp Diệp Huyền Tần để tự nộp mạng!
Diệp Huyền Tần mạnh ngang với Thiên Thiên Ma Vương, còn ông ta chẳng khác nào con kiến trước mặt anh.
Hết rồi, lần này xong rồi.
Miêu Quân Từ khó khăn trèo đến trước mặt ông Lưu rồi hất sạch gạch trên người ông ta: “Lật trời rồi, lật trời rồi, tên khốn đó vậy mà còn dám đánh ngài Lưu.”
“Ngài Lưu, mau… ngài kêu hỗ trợ đi, hôm nay nhất định phải để anh ta trả giá…”
Ầm!
Ông Lưu đã giáng cho Miêu Quân Từ một cú đấm.
Miêu Quân Từ: “…”
Mẹ nó, mẹ nó, ông ta luôn đánh ông đây làm cái gì hả, tôi với ông là đồng đội đó mà Diệp Huyền Tần mới là kẻ thù của chúng ta!
Ông ta luôn đánh ông đây là vì cái quái gì vậy hả? Bị nhầm lẫn sao?
Diệp Huyền Tần bước tới và kéo ông Lưu ra khỏi những viên gạch.
Ông Lưu đã bị gãy tay.
“Vừa rồi vẫn chưa vui vẻ xong, chúng ta lại tới đi.”
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.”
Ông Lưu cầu xin lòng thương xót.
Bọn họ là những người có thực lực ngang ngửa Thiên Thiên Ma Vương, cho dù có một vạn người như ông ta cũng không phải là đối thủ của người ta, tiếp tục đối đầu thì ông ta chỉ có thể mất mạng.
Diệp Huyền Tần nói tiếp: “Đừng, tiếp tục đi, tôi vẫn còn chưa có tận hứng!”
“Thôi, để tôi chấp ông một quyền hay là hai quyền?”
Ông Lưu vội lắc đầu: “Không đánh, không đánh được. Tôi chịu thua, tôi chịu thua.”
Diệp Huyền Tần: “Ông Lưu, ông đúng là làm xấu hổ Âm Ti mà, hay là tôi chấp ông bốn quyền!
Ông Lưu vẫn lắc đầu: “Van xin anh, tôi đầu hàng” Diệp Huyền Tần thờ ơ nói: “Đi, đưa tôi đi căn cứ của Âm Ti.”
Ông Lưu do dự.
Diệp Huyền Tần: “Không đồng ý?
Độc Lang lên đi.”
“Được!”
Ông Lưu nhanh chóng nói: “Đừng, đừng, tôi sẽ đưa anh đến đó.”
“Căn cứ Âm Ti rất bí ẩn, chỉ có tôi mới có thể dẫn anh đi tìm. Tôi sẽ đưa anh tới đó ngay.”
Nói xong thì ông ta dẫn đường phía trước.
Ông Lưu đưa Diệp Huyền Tần rời khỏi đây.
Từ khóe mắt của Diệp Huyền Tần thì anh chợt nhìn thấy Miêu Quân Từ, nhị trưởng lão và Miêu Tử Ngôn đang chuẩn bị lẻn đi.
Làm thế nào Diệp Huyền Tần có thể để họ đi?
Mấy người này biết thuật Vu Cổ, nếu thoát ra ngoài thì chắc chắn sẽ có hại.
Diệp Huyền Tần nháy mắt với Độc Lang.
Độc Lang gật đầu, biến thành một cơn gió lao đến chỗ ba người họ và đánh họ trở lại.
“Không có mệnh lệnh của anh tôi mà muốn đi, các người mơ à!”
Ba người họ rơi xuống giữa những người dân trong thôn gia súc, la hét liên tục.
Diệp Huyền Tần: “Mọi người, hãy nghe này. Mọi thứ các người đang gặp phải bây giờ đêu do ba người này lên kế hoạch, bao gồm cả thôn gia súc, bao gồm cả bệnh tật của con các người.”
“Bây giờ, nếu các người thù thì báo thù, có oán thì báo oán đi!”