*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có lẽ là lai lịch không hề nhỏ. Tuy nhiên, ông Lưu vẫn giả vờ bình tĩnh, ít nhất ông ta sẽ không thể thua đối phương trong chính địa bàn của mình được.
“Cảnh cáo anh, những con cổ trùng này rất quan trọng đối với chúng tôi. Nếu anh dám tiêu diệt nó thì Âm Ti của chúng tôi sẽ dùng toàn lực giết chết anh!”
“Cho dù anh có năng lực cường đại như thế nào đi nữa thì cũng không thể chống lại sự oanh tạc dữ dội của Âm Ti đâu!”
“Còn không mau cho người của anh dừng tay lại sao?”
Vào lúc này thì những người dân trong thôn gia súc, Tuyết Mai và Kiều Diễm có hơi sợ hãi và nhìn ông Lưu đến ngây người.
Ông ta có phải là “lão thần tiên” của Hắc Miêu không?
Những “lão thần tiên” có thể chinh phục được Hắc Miêu sẽ không thể tầm thường được.
Anh Diệp này có phải là đối thủ của ông ta không?
Diệp Huyền Tần quay đầu lại nói: “Tuyết Mai, cô tiếp tục đi, ở đây cứ giao cho chúng tôi.”
“Được!”
Tuyết Mai nghiêm trang gật đầu. Nếu Diệp Huyền Tần đã nói vậy thì anh chắc chắn sẽ làm được.
Anh chưa bao giờ làm bọn họ thất vọng.
Tuyết Mai và Kiều Diễm tiếp tục chữa bệnh cho dân trong thôn.
Diệp Huyền Tần bước ra và nói: “Được rồi, đừng nói chuyện phiếm nữa, hãy dùng nắm đấm của chúng ta để phân rõ sự thật đi.”
Ông Lưu nghiến rằng: “Hừ, là anh tự muốn tìm chết, tôi sẽ thành toàn cho anh!”
Để tỏ lòng trung thành với ông Lưu, nhị trưởng lão, Miêu Quân Từ và Miêu Tử Ngôn liền nói: “Ông Lưu, chúng tôi sẵn sàng kề vai chiến đấu với ông.”
Ông Lưu khinh thường nói: "Kỳ thật tôi cũng không cần người khác giúp tôi đối phó bọn họ.”
“Nhóc con, mau nộp mạng đi!” Sau đó, ông Lưu điên cuồng lao về phía Diệp Huyền Tần.
Miêu Quân Từ, nhị trưởng lão và Miêu Tử Ngôn cũng theo sát và phát động tấn công.
Sau khi tiếp cận Diệp Huyền Tần, ông Lưu ngay lập tức giải phóng một năng lượng âm khi bao phủ đầu Độc Lang, sẵn sàng quấy nhiễu vào ý thức của anh.
Cho dù anh có mạnh mẽ đến đâu đi nữa thì khi đã mất đi ý thức thì cũng không phải cũng sẽ bị tàn sát sao?
Tuy nhiên, ông ta đã đánh giá thấp sức mạnh của Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần vô cùng xuất chúng, trong mắt anh thì ông Lưu tương đương với con kiến nhỏ.
Ngay cả khi dùng đủ mọi thủ đoạn quanh co thì một con kiến nhỏ nó có thể đánh bại một con voi sao?
Chiêu của ông ta hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Diệp Huyền Tần. Tuy nhiên, Diệp Huyền Tần lại ham vui và muốn trêu đùa ông Lưu.
Anh giả bộ bị âm khí ảnh hưởng, thân thể lung lay, hai mắt thất thần, thất sắc.
Ông Lưu vui mừng khôn xiết: “Đối thủ đã bị trúng chiêu!”
Ông ta càng hung hăng hơn. Trong nháy mắt, ông ta đã lao đến bên cạnh Diệp Huyền Tần, giơ tay bao lấy đầu của Diệp Huyền Tần.
Lúc này, khóe miệng Diệp Huyền Tần hướng lên trên. Nụ cười này rất lạnh lùng, ông Lưu đang nhìn thẳng vào anh cũng run lên.
Anh đang cười cái gì vậy? Anh đang cười ông ta sao? Một cảm giác khủng hoảng lớn nảy sinh trong lòng ông ta một cách không thể giải thích được.
Một giây tiếp theo, Diệp Huyền Trần đột nhiên vươn vai và nặng nề vỗ vào má ông Lưu.
Tốc độ quá nhanh và ông Lưu thậm chỉ không có thời gian để phản ứng.
Chát!
A!
Ông Lưu bay ra và đập vào một bức tường, bức tường ngay lập tức tạo ra một lỗ lớn, sau đó ngôi nhà đổ sập, đè ông Lưu bên dưới.
Miêu Quân Từ, nhị trưởng lão và Miêu Tử Ngôn đều dừng lại và sững người tại chỗ. Đôi mắt của họ đều trợn trắng giống như vừa nhìn thấy một bóng ma.
Con mẹ nó, đây là tình huống gì, lão thần tiên một tay che trời không gì không làm được nhưng giờ phút này lại không thể sống sót dưới một chiêu của kẻ khác...
Kẻ thù quá mạnh, hay “lão thần tiên” này quá yếu?
Ngay cả lão thần tiên cũng không phải là đối thủ của người ta thì bọn họ chẳng phải xông vào chỗ chết sao?
Bây giờ bọn họ muốn ngừng đánh nhưng Diệp Huyền Tần sẽ không đồng ý.
Anh lao thẳng một đường về phía Miêu Quân Từ và những người khác.
Tốc độ của anh đã đạt được 100 bước trong giây, Miêu Quân Từ thậm chí còn không kịp phản ứng chứ đừng nói đến là né tránh.
Ầm!
Ba người Miêu Quân Từ cũng bị đánh bay cùng một lúc.
Thế giới im ắng, chỉ có tiếng thở nặng nhọc của dân trong thôn vang lên ngắt quãng.
Dân trong thôn đã ngẩn người từ