*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Diệp Huyền Tần: “Làm sao ông biết nó đánh tôi là đang nhận chủ, mà không phải tấn công tôi?”
Miêu Chấn Phong nói: “Tổ trùng nhận chủ, đặc điểm lớn nhất chính là có thể dùng ý thức và lực giao tiếp với chủ nhân. Bây giờ anh có thể sử dụng ý thức để cố gắng giao tiếp với nó để xem anh có thể thành công”
Diệp Huyền Tần nhất thời hứng thú, dùng ý thức thử giao tiếp với tổ trùng. Quả nhiên, Diệp Huyền Tần được tổ trùng trả lời.
Nó vang lên một giọng nói giòn tan trong tâm trí của mình: "Chủ nhân, cảm ơn anh...”
Xem ra tổ trùng này, cũng là linh thú có linh tính, có thể dùng ý thức lực nói chuyện với người khác.
Giống như Độc Lang và Thanh Sơn, nó cũng có tính chất tương tự.
Diệp Huyền Tần nói: “Bây giờ Bạch Miêu bị Hắc Miêu chậm đối đầu, nguy cơ bốn phía, ông chuẩn bị làm như thế nào?”
Miêu Chấn Phong cắn răng nói: "Chỉ cần Miêu Chấn Phong tôi còn có một hơi thở, Bạch Miêu tôi còn lại người cuối cùng, tuyệt đối sẽ không khuất phục Hắc Miêu.”
Diệp Huyền Tần: “Chỉ bằng người tàn tật như ông đây, làm sao có thể đấu cùng Hắc Miêu chứ?”
Cái này...
Miêu Chấn Phong thở dài.
Đúng vậy, hiện giờ ông ta như người đã tàn phế, ngay cả tính mạng cũng khó bảo đảm, lấy cái gì chiến đấu cùng Hắc Miêu đây.
Diệp Huyền Tần vỗ vai ông ta: "Ông cứ ở đây dưỡng thương đi. Nếu bây giờ tôi là lão tổ Bạch Miêu, tự tôi sẽ giúp Bạch Miêu vượt qua kiếp nạn này.”
Miêu Chấn Phong mừng rỡ, vội vàng quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền Tần: “Đa tạ lão tổ ra tay cứu giúp, Bạch Miêu tôi cảm kích vô cùng.”
Diệp Huyền Tần: “Ông có Hồi Tâm Thảo ở đây không? Giúp tôi hái một gốc cây. Ngoài ra, cánh đồng thuốc đá vôi tự nhiên này, tôi sẽ sử dụng trong một thời gian để nuôi dưỡng một số loại thảo mộc quý giá, không có vấn đề chứ.”
Cánh đồng thuốc tự nhiên dung nham này được Bạch Miêu phát hiện trước, Diệp Huyền Tần trực tiếp dùng thân phận thần soái trưng dụng, đối với Bạch Miêu không công bằng, quá dã man và bá đạo.
Cho nên Diệp Huyền Tần dùng thân phận lão tổ Bạch Miêu, mượn vườn thuốc tự nhiên này.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Diệp Huyền Tần đồng ý làm lão tổ Bạch Miêu.
“Không, không có vấn đề gì.”
Miêu Chấn Phong tự nhiên sảng khoái đồng ý: “Anh là lão tổ Bạch Miêu của chúng tôi, vườn thuốc này vốn nên thuộc về anh mới đúng.”
Diệp Huyền Tần: “Ừm, đi giúp tôi hái một gốc Hồi Tâm Thảo đi.”
Miêu Chấn Phong cẩn thận nói: “Lão tổ, tôi cả gan nhiều miệng một câu. Lúc này tác dụng duy nhất của Hồi Tâm Thảo chính là giải dược Phệ Tâm Cổ. Chẳng phải anh đã bị trúng Phê Tâm Cổ của Bạch Miêu tôi sao?”
Diệp Huyền Tần: “Không phải, là cấp dưới của tôi trúng Phệ Tâm Cổ, tôi muốn lấy lại Hồi Tâm Thảo để nấu thuốc giải dược.”
Miêu Chấn Phong: “Phương pháp giải dược của Phệ Tâm Cổ rất đặc thù, rườm rà, có muốn tôi giúp anh luyện chế giải được không?”
Diệp Huyền Tần lại lắc đầu: “Không cần, tôi vẫn tự mình làm được.”
“Được rồi.”
Miêu Chấn Phong run rẩy đi vào sâu trong vườn thuốc, không bao lâu liền cầm một gốc cây Hồi Tâm Thảo tuyệt vời đi ra.
"Lão tổ, đây là thảo mộc Hồi Tâm Thảo của anh, xin hãy cất đi.”
Diệp Huyền Tần tiếp nhận Hồi Tâm Thảo, lại tiện tay ném cho ông ta một viên thuốc màu đỏ.
"Đây là đại bổ đan, có thể giúp ông chữa trị thân thể, mau chóng dùng đi.”
Miêu Chấn Phong: “Cảm ơn lão tổ đã ban cho.” Diệp Huyền Tần không nói nhiều nữa, mang theo Hồi Tâm Thảo rời đi.
Miêu Chấn Phong nhìn bóng dáng Diệp Huyền Tần rời đi, hai mắt dần dần ướt át.
“Bạch Miêu có người cứu, Bạch Miêu có người cứu, tổ tông phù hộ chúng ta.”
Diệp Huyền Tần đi một đường trở về phòng nghỉ của mình.
Vừa đến gần phòng khách, anh đã nghe thấy trong phòng khách truyền