*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Miêu Quân Từ không biết phải làm sao nên chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Trước khi đi, Diễm Ngọc lớn tiếng chào hỏi Diệp Huyền Tần: "Anh trai nhỏ, đi, đến nhà của tôi ngồi đi, tôi lấy loại trà ngon nhất tiếp đãi anh."
Khi Diễm Ngọc nói ra điều này, Miêu Quân Từ mới chú ý đến Diệp Huyền Tần.
Vẻ mặt của anh ta lập tức trở nên cảnh giác nói với Diệp Huyền Tần: "Anh là ai?"
Không đợi Diệp Huyền Tần kịp trả lời, Diễm Ngọc đã chủ động giải thích: "Anh Hắc, đây là vị khách quý được thánh nữ mời tới làm khách của Miêu tộc chúng ta..."
Trong giọng điệu, không có dấu vết của sự khiêu khích.
Nghe được lời của Diễm Ngọc, Miêu Quân Từ càng cảnh giác hơn: "Khách quý? Khách quý như thế nào?"
"Tuyết Hoa, anh ta là bạn của em à?" Ngữ khí bên trong tràn đầy ghen tuồng.
Thánh nữ trước sau vẫn trầm mặc như vậy.
Cô ta không muốn giải thích hơn nữa cũng lười giải thích, giác quan thứ sáu nói với cô ta rằng giữ im lặng vào lúc này là lựa chọn tốt nhất.
Dường như Miêu Quân Từ đã hiểu lầm sự im lặng của cô ta, nói không chừng người đàn ông này có thể trở thành tấm chắn của mình.
Tuy rằng khả năng này chỉ có một phần vạn, nhưng cô ta vẫn muốn thử.
Cô ta ngàn vạn lần không muốn gả cho Miêu Quân Từ.
Quả nhiên, Miêu Quân Từ đã hiểu lâm.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói:
"Nếu em im lặng tức là thừa nhận? Hừm, người phụ nữ mà Miêu Quân Từ để mắt tới, là ai cũng không được phép cướp đi!"
Anh ta nhìn Diệp Huyền Tần với ánh mắt hung dữ: "Tôi không quan tâm anh là ai, đến từ đầu, tốt hơn hết là anh nên biến khỏi đây trước đêm nay!"
"Tuyết Hoa là người phụ nữ của tôi, kẻ nào dám thèm muốn, nhất định sẽ phải chết!"
"Cũng không cần phải nghi ngờ thủ đoạn của tôi, tôi có rất nhiều cách có thể khiến cho anh sống không bằng chết!"
Diệp Huyền Tần khinh thường nói: "Trước tiên không nói đến chuyện tôi với cô ấy có quan hệ gì hay không, chỉ bằng việc anh uy hiếp tôi cũng là đã không được rồi."
"Cút ngay, nếu không đừng trách tôi xử tội anh!"
Xử tội!
Miêu Quân Từ thẹn quá thành giận:
"Đây là địa bàn của ông đây, anh dựa vào đâu mà dám xử tội tôi!"
"Nếu như anh không có ý định rời đi, vậy thì ông đây thành toàn cho!"
Sau đó, Miêu Quân Từ giơ nắm đấm về phía Diệp Huyền Tần.
Nhưng ngay khi Miêu Quân Từ giơ tay lên, cái tát của Diệp Huyền Tần đã giáng thẳng vào mặt Miêu Quân Từ.
Ba!
Âm thanh giòn giã vang lên, cơ thể Miêu Quân Từ vẽ một vòng cung giữa không trung, sau đó ngã thẳng xuống một hồ nước ngay gần đó.
Thánh nữ Tuyết Hoa và Diễm Ngọc kinh ngạc tới nỗi không khỏi trợn mắt há hốc mồm: Con mẹ nó quá mạnh!
Hồ nước rất sâu, Miêu Quân Từ không biết bơi, điên cuồng vùng vẫy, không ngừng ngoi lên rồi lại chìm xuống, chật vật vô cùng.
"Cứu với, cứu với..."
Tiếng cầu cứu truyền ra xa, từ bên trong tòa nhà của tộc trưởng có tám người xông ra.
Tám người này đều mặc trang phục độc một màu đen, là trang phục của Miêu tộc, bọn họ tới cùng Miêu Quân Từ mang sính lễ tới.
Nhìn thấy Hắc Miêu đang giãy dụa trong hồ nước, tám người áo đen đều vô cùng sợ hãi, kêu lên một tiếng: "Mau cứu thánh chủ, mau cứu thánh chủ."
"Con mẹ nó, là ai dám dụng tới thánh chủ, nhất định không tha!"
"Dám động tới thánh chủ, con mẹ nó chán sống rồi à."
Tám người mặc đồ đen vội vàng kéo Miêu Quân Từ ra khỏi hồ nước, Miêu Quân Từ quỳ rạp trên đất không ngừng ho khan, một câu cũng không nói nên lời.
Khi Miêu Quân Từ nôn sạch, thuộc hạ của anh ta nóng lòng hỏi: "Thánh chủ, là ai đã làm ra chuyện này?"
Bọn họ liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra là Miêu Quân Từ bị người khác ném xuống nước, không phải trượt chân