**********
Thần nữ có tấm lòng nhân hậu, chắc chắn sẽ không tính toán chuyện này.
Tuy nhiên, suy nghĩ của thần soái làm sao sẽ bị những việc này chi phối, anh vẫn kiên quyết từng bước ra ngoài.
Mọi người thất vọng, đành phải theo ra ngoài.
Ngoài cửa có một đội nhỏ đã được huấn luyện, ước chừng khoảng mười người, tất cả mặc quần áo trang sức đặc biệt của Miêu tộc.
Trong tay họ hoặc cầm vũ khí kim loại, hoặc cầm vũ khí mạnh, hung ác.
Dẫn đầu, chính là người đàn ông hình xăm.
Phía sau đội quân Miêu tộc này, đặt một chiếc kiệu hoa, không nhìn thấy bên trong kiệu hoa. Tuy nhiên, Diệp Huyền Tần có thể thoang thoảng ngửi thấy mùi hương cơ thể tươi mát của cô gái trẻ từ bên trong chiếc kiệu hoa.
Nếu đoán không sai, ngồi trong kiệu hoa chính là người được gọi là “thần nữ”. Minh Hoàng chính là người dẫn dắt người của phe anh ta, nịnh nọt người đàn ông có hình xăm. “Ông chủ, trước kia người mới đến đối với người và ông chủ khác nói năng không lễ phép, chúng ta không phục, càng muốn dạy dỗ hắn ta, nhưng không ngờ rằng bản lĩnh không bằng người ta, cuối cùng.. “Chúng tôi muốn kề vai chiến đấu cùng với ông chủ, cùng tiêu diệt kẻ thù từ bên ngoài.”
Ánh mắt của đội hộ vệ Miêu tộc, tập trung trên người Diệp Huyền Tần, sát khí lầm liệt.
Bà con bị sát khí này làm cho khiếp sợ, sởn gai ốc.
Người đàn ông hình xăm hung hãng cười: “Haha, mày không phải rất kiêu ngạo sao, có bản lĩnh tiếp tục kiêu ngạo đi!” “Hôm nay, không đánh gãy chân tay mày, tao không họ Miêu!” Vẻ mặt Diệp Huyền Tần thất vọng: “Anh gọi đến một nhóm người vô dụng này, quá coi thường người khác rồi. “Tôi khuyên anh tốt nhất nên tìm tộc trưởng của các người đến, cũng chỉ có ông ấy có đủ tuế cách với đàm phản với tôi.
Kiêu ngạo
Người đàn ông hình xăm tức giận dữ dội: “Muốn tiêu diệt mày một mình tao là đủ rồi, còn ngông cuồng muốn quấy rầy tới tộc trưởng Miêu tộc của bọn tao, hy vọng hão huyền!”
Diệp Huyền Tần: “Vậy anh còn gọi nhiều người đến như vậy để làm gì?” “Tao..” Người đàn ông hình xăm bị hỏi mặt đỏ tía tai: “Tao gọi họ đến, nhưng là giữ lại trật tự nơi đây
Diệp Huyền Tần: “Phải không? Vậy chúng ta đối đầu, đơn giản một đấu một, để người khác duy trì trật tự là tốt rồi...” "Tao..."
Đột nhiên hơi thở của người đàn ông hình xăm bị giày vò, không thể trả lời được.
Cuối cùng anh ta nghiến răng quyết tâm nói: "Hừ, khua môi múa mép, chẳng muốn nói lời nhảm nhí với anh. Các anh em, lên, tiêu diệt hắn ta.
Từ từ
Dưới tình hình cấp bách, Tiết Mộng Huyền đứng ra “Các người đây là ức hiếp người quá đáng. Thần nữ, người phải thay chúng tôi làm chủ. “Thần y chỉ là chữa khỏi bệnh cho con của chúng tôi, ông chủ muốn sắp xếp chỗ chết cho thần y. Vì để tự bảo vệ mình, thần y mới bắt buộc phải ra tay, là ông chủ gây ra rắc rối trước, không nên trách thần y
Bà con khác phe Diệp Huyền Tần cũng thay Diệp Huyền Tần cầu xin. Trong lòng Diệp Huyền Tân cười khổ, đến tận bây giờ, bà con vẫn không hiểu tình hình.
Bệnh của con các người, là độc cổ của họ, họ coi con các người xem như là nuôi dưỡng máu.
Anh giết cổ độc, chữa khỏi bệnh cho con các người, nhưng xâm phạm nghiêm trọng tới lợi ích của họ, họ đồng ý tha cho anh mới lạ đấy.
Quả nhiên, sự van xin khổ sở của Tiết Mộng Huyền, không nhận được một chút câu trả lời nào của thánh nữ.
Tiết Mộng Huyền thất vọng: "Ngay cả thánh nữ đều không thay họ lên tiếng, họ hoàn toàn không còn hy vọng
Người đàn ông hình xăm cười lạnh lùng: "Bớt nói lời vô ích, một nhóm giun đế, mong dùng những từ ngữ cảm động thần nữ của Miêu tộc tôi, các người không xứng! “Giết
Giết
Đội hộ vệ Miêu tộc tức giận hét lên, muốn giết Diệp Huyền Tần.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng hét giận dữ: "Dừng tay cho ta!”
Tiếng hét này giống như sấm sét cuồn cuộn, làm chấn động trong lòng mọi người, khí trường áp mạnh mẽ của những người Miêu trại vô tình dừng tay, ngẩng đầu nhìn lên.
Một bóng dáng đột nhiên từ trên trời rơi xuống, đập vào đội hộ vệ của Miêu tộc.
Họ muốn né tránh, nhưng căn bản không kịp, một bóng dáng nặng nề đập vào đám người đội hộ vệ.
Âm!
Giống như âm thanh của vụ nổ vang lên, toàn bộ đội hộ vệ bay “nổ”.
Sau khi họ rơi xuống, nôn ra máu, hoặc chết hoặc bị nội thương, mất đi năng lực phản kháng.