**********
Thị trấn đang trong tình trạng mục nát, chỉ có hai màu đen và trắng, và không có chút màu sắc nào, như thể nó đã bị bỏ hoang từ lâu.
Thị trấn có tất cả các loại tiện ích sống, một siêu thị nhỏ, một bưu điện, và một quảng trường nhỏ. Tuy nhiên, những cơ sở này đã bỏ hoang từ lâu, siêu thị nhỏ không có hàng, bưu điện dột nát, không có nhân viên, quảng trường nhỏ cũng cỏ dại mọc um tùm.
Trong làng chỉ có một con đường, đã bỏ hoang từ lâu, có nhiều xe cộ đậu trên đó nhưng đã hoen gỉ, mục nát từ lâu.
Hai bên đường, nhiều người dân ngồi xổm cùng nhau trò chuyện.
Những người dân làng này ăn mặc rách rưới, gầy gò và nhếch nhác chẳng khác gì những người tị nạn.
Không, những người tị nạn còn trông ổn hơn họ, họ thậm chí còn không giống như những người ăn xin.
Họ cũng như ngôi làng này, không có một chút sinh khí nào, xung quanh bủa lấy một mùi tử khí nồng nặc.
Nếu không phải bọn họ có cử chỉ hành động thì Diệp Huyền Tần còn có thể nghi ngờ rằng bọn họ đã chết.
Phải nói ngôi làng này như vùng khỉ họ cò gáy, ma chê quỷ hờn.
Độc Lang hạ giọng nói: “Anh ơi, tình hình ở thị trấn nhỏ này như thế nào? Anh nghĩ những người này đang sống, đang chết hay đang sống chết như những người âm phủ?”
Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Cũng không rõ nữa, nhìn không ra. “Em mau truy tìm tung tích của Hoa Thiên Thành, còn anh đi điều tra tình hình ngôi làng này một chút” “Vâng!”
Độc Lang rời đi.
Diệp Huyền Tần tiến sâu vào trong làng. “Ê, có người mới tới.
Một “người tị nạn” đã nhìn thấy Diệp Huyền Tần và rất ngạc nhiên.
Ngay khi câu nói vừa dứt, ánh mắt của hàng trăm “người tị nạn” trong làng đã đổ dồn về Diệp Huyền Tần.
Có sự tham lam, thèm muốn và khát khao trong mắt họ, như thể ai đó sắp chết đói nhìn thấy một miếng mỡ lớn...
Ánh mắt này khiến Diệp Huyền Tần nhận ra điều gì đó bất thường, trong lòng đầy rẫy sự kinh hãi.
Anh không sợ, những người này không thể mang lại cho anh một mối đe dọa dù chỉ là nhỏ nhất, nhưng Diệp Huyền Tần đã tê rần da đầu khi nghĩ đến những gì họ có thể làm với anh.
Giả vờ bình tĩnh, anh tiếp tục đi về phía trước, nhân tiện sát những “người tị nạn” này. Rất nhanh sau đó Diệp Huyền Tần nhận ra một vấn đề. Những người tị nạn này có đàn ông, có phụ nữ, nhưng quan không có người già hay trẻ em, tất cả bọn họ đều ở độ tuổi trung niên.
Tất cả đều nhìn lên nhìn xuống cơ thể Diệp Huyền Tần, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Đang chăm chú quan sát, cửa phòng bên cạnh đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người từ bên trong xông ra, bị ném xuống dưới chân Diệp Huyền Tần, ôm lấy chân anh. “Anh là bác sĩ, anh là bác sĩ đúng không?” “Cứu với, cứu với, xin hãy cứu con tôi với, chỉ cần anh cứu được con tôi, muốn tôi làm gì cũng được.”
Trong đây cũng có trẻ con ư?
Diệp Huyền Tần liếc nhìn người phụ nữ, không khỏi nhíu mày thật chặt.
Người phụ nữ tuy ăn mặc xuề xòa, rách rưới, đầu tóc bù xù, có vẻ như đã lâu không được chải chuốt nhưng lại có đường nét tinh xảo và khí chất cao quý, không khó để nhận ra rằng cô ấy từng là một người rất được nuông chiều.
Đặc biệt là móng tay của cô vẫn còn lưu lại dấu vết của việc làm móng.
Người thôn quê cũng chú ý tới làm đẹp sao? Đùa nhau chắc. Cách lý giải duy nhất cho việc này là, trước đây cô ta chắc hẳn từng sống ở thành phố lớn.
Diệp Huyền Tần liếc nhìn nhóm “người tị nạn” một lần nữa và phát hiện ra một vấn đề lớn hơn.
Những nơi ẩn náu này ít nhiều còn lưu lại những dấu vết của người dân trong thành phố, như chiếc vòng vàng trên cổ, chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay, ngọc trên cổ tay, v.v.
Bọn họ đều đến từ thành phố sao? Tại sao lại quy về đây tụ họp ở cái nơi khỉ họ cò gáy này?
Người phụ nữ vẫn đang cầu xin.
Diệp Huyền Tần khẽ gật đầu, ý muốn đồng ý.
Anh đang có ý định kiểm tra xem cơ thể của những người này liệu họ có đang là người sống, hay người chết, hay là những người sống như người âm phủ
Nhưng ngay khi anh định nói, một giọng nói thô bạo đột nhiên cắt ngang lời anh. “Tiết Mộng Huyền, cô bị điên rồi à, mau đi tìm bác sĩ. “Người mới này trông như là một tên côn đồ, biết cái quái gì về y thuật. “Cô không sợ hắn ta chữa chết con cô sao?”
Người phụ nữ tên Tiết Mộng Huyền này lắc đầu liên tục: “Không có khả năng, không có khả năng, tôi ngửi thấy mùi thuốc từ anh ta, anh ta phải thường xuyên tiếp xúc với thuốc. “Với lại, nhìn phong thái của anh ta rất giống với một vị bác sĩ.