Chiến Thần Phong Vân

Chương 1967




Chương 1967

“Vả lại, theo như con được biết, vẫn còn một số công xưởng quân sự trực thuộc Tập đoàn Đạo Vương. Nói cách khác, cậu Diệp có thể xuất thân trong quân đội và địa vị của anh ta còn rất khủng. Rất có thể là một vị tướng! Tiếng xì xào!

Sắc mặt bà cô béo ngày một biến sắc, xem ra rất khó thở.

Một chữ “tướng” này khiến bà ta kinh ngạc, không thể tin nổi vào những gì mình đang được nghe thấy.

Và làm sao họ có thể ngờ rằng Diệp Huyền Tần chưa từng xem trọng họ bao giờ.

Sau khi bị muỗi đốt một phát, không lẽ nào vẫn đang cố gắng tìm đập con muỗi kia nhưng bất thành sao?

Trong nhà của Tổng Thanh Nhàn. Tay cầm tách trà của Lý Mỹ Quyên run lên dữ dội, bà ta lơ đễnh uống cạn tách trà.

Trong đầu bà ta bây giờ văng vẳng chỉ toàn những chữ “sếp lớn”, “cậu Diệp”, “Tập đoàn Đạo Vương”.

Bà ta thậm chí dù có nghĩ nát óc cũng không thể ngờ rằng, Diệp Huyền Tần lại là một ông chủ lớn với tổng giá trị tài sản lên tới hàng trăm tỷ đô la, đồng thời anh ta cũng đã bố trí Tổng Thanh Nhàn vào vị trí tổng giám đốc chi nhánh, làm đảo ngược hoàn toàn vận mệnh của gia đình bà ta! Bà ta lại nghĩ tới lúc trước đã từng xúc phạm Diệp Huyền Tần, không chỉ một lần mà là nhiều lần lăng mạ cậu ta, sỉ nhục tới mức xem cậu ta như là một đứa con hoang, một tên lưu manh đầu đường xó chợ…

Tim bà ta đập loạn xạ, hoang mang cực độ.

Nếu như Diệp Huyền Tần có ý định trả thù bà ta thì chỉ cần một thủ đoạn nhỏ cũng đủ khiến cho bà ta sống dở chết dở.

Bà ta thận trọng hỏi Tống Thanh Nhàn: “Thanh Nhàn, con nói xem, trước đây mẹ đối xử hà khắc với Diệp Huyền Tần như vậy, cậu ta không trách cứ mẹ chứ.”

Tống Thanh Nhàn đáp: “Mẹ à, mẹ yên tâm, anh Diệp không rảnh để tính toán chi li với mấy người như chúng ta đâu.”

Lý Mỹ Quyên gật đầu: “Ừ, con nói cũng đúng.”

“Thanh Nhàn, mẹ nói cho con biết, mẹ hoàn toàn ủng hộ con và cậu Diệp. Đời này mẹ chỉ nhận cậu ấy là con rể thôi.”

Hàn Tây Thi giễu cợt: “Thím Lý à, không phải trước đây thím một mực nói rằng, đời này kiếp này chỉ biết quen biết Phương Tuấn Bình chứ không quen biết ai tên Diệp Huyền Tần sao.”

Lý Mỹ Quyên đột nhiên ngại ngùng, xấu hổ: “Ta ta… lúc đó đầu óc ta hơi có chút vấn đề, nói nhảm, không thể coi đó là mấy lời nói thật được.”

Tống Thanh Nhàn thở dài.

Cậu Diệp nhà người ta đã có một cô vợ xinh đẹp nết na, cần gì con gái thường dân nhà này nữa.

Trên tầng thượng của trụ sở công ty chi nhánh Tập đoàn Đạo Vương.

Quyền Vương bị người của Độc Lang vây quanh, anh ta dù có mọc thêm đôi cánh cũng khó lòng mà trốn thoát được.

Quyền Vương nhìn Diệp Huyền Tần với đôi mắt rực lửa, giọng nói của anh ta run rẩy: “Anh…anh… Rốt cuộc anh là ai!”

Mặc dù trong lòng anh ta đã sớm biết được thân phận của Diệp Huyền Tần, nhưng anh ta vẫn không dám tin.

Diệp Huyền Tần nói đùa: “Chuyện này lại còn phải để cho tôi nói rõ sao? Tôi tin tưởng trong lòng anh đã tự khắc có đáp án.

Quyền Vương nói: “Mấy người này có thể bắt đạn bằng tay không, họ phải là người giỏi nhất trong số những kẻ giỏi, thậm chí có thể xưng vương!”

Có thể một mình thu phục được nhiều cường giả cao cấp như thế này, chẳng lẽ nào anh là… là Thần Soái trong truyền thuyết ư?”

Diệp Huyền Tần đáp: “Anh nghĩ sao thì vậy thôi.”

“Thấy Thần Soái mà không quỳ xuống hành lễ, thật sự hỗn xược!” Quyền Vương hít một hơi thật sâu, giả vờ bình tĩnh: “Tất cả cũng chỉ là phỏng đoán, trừ phi anh chứng minh được thân phận của mình là thật!”

Độc Lang nổi giận đùng đùng: “Khốn nạn, mày dám yêu cầu anh Diệp của tụi tao chứng minh thân phận sao, muốn chết sao!”

Diệp Huyền Tần xua tay: “Không sao.”

Nói xong, anh ta lập tức phóng hơi thở cực mạnh, hơi thở của anh ta trở thành Lệnh Long Vương lơ lửng trên không, mũi kiếm chĩa thẳng vào Quyền Vương.

Lệnh Long Vương rung lên ở tần số cao, tiếng vo ve vang vọng lên khiến não bộ của Quyền Vương như muốn nổ tung.

Lệnh Long Vương!

Không sai! Anh ta chính là Thần Soái trong truyền thuyết Hơn nữa, để có thể chuyển hoá từ thể khí sang thể rắn, từ trên trời xuống dưới đất, e là chỉ có Thần Soái mới có khả năng làm được điều này.

Phù!

Quyền Vương quỳ xuống dưới chân Diệp Huyền Tần không chút do dự: “Thuộc hạ Độc Cô Cầu Bại, tham khiến Thiếu chủ!”

Thiếu chủ?

Hai từ này gây được sự chú ý của rất nhiều người.

Người trong thế gian gọi là Thần Soái, nhưng Quyền Vương lại gọi là “Thiếu Chủ”. Xem ra, Quyền Vương có mối quan hệ khá mật thiết với Quân khu Bắc Cương.

Chỉ có những người thuộc Quân khu Bắc Cương mới biết được điều này, và cũng xứng với cái cách xưng hô “Thiếu chủ” này.

Diệp Huyền Tần cũng không có bất kỳ sự ngạc nhiên nào về việc anh ta xưng hô như này, trước đây Quyền Vương đã vì muốn bảo vệ Hoa Thiên Thành mà trấn thủ Quân khu Bắc Cương, Diệp Huyên Tần cũng đã đoán được Quyền Vương là người của Quân khu Bắc Cương.