Tống Văn Đức nói: “Đám người bên phía Tống Thanh Nhàn đã tự liên hệ được với thần y của tập đoàn Diệp Linh để nhờ họ chữa bệnh cho bé Phương Như rồi. Nếu như thần y của tập đoàn Diệp Linh thật sự đồng ý giúp bọn họ, vậy chẳng phải sẽ uổng phí công sức bấy lâu nay của chúng ta hay sao?”
Cái gì?
Phương Tuấn Bình tràn đầy nghi hoặc hỏi lại: “Bọn họ đã tự liên lạc được với thần y? Thông qua ai vậy?”
Tống Văn Đức nói: “Nghe nói hình như là thông qua Hàn Tây Thi. Chắc là cậu cũng biết Hàn Tây Thi, hồi trước nó từng hợp tác với nhà cậu thì phải."
Phương Tuấn Bình như bừng tỉnh, nói: "Hóa ra là cô ta, tôi biết cô ta rồi. Ha, muốn tìm thần y chữa khỏi cho chân của bé Phương Như, đúng là si tâm vọng tưởng! Lần này tôi không chỉ ngăn không cho thần y chữa khỏi chân cho Phương Như, mà còn muốn mạng của nó nữa."
Toàn thân Tống Văn Đức giật mình.
Ông ta thận trọng hỏi lại: “Cậu Phương, cậu vừa mới nói còn muốn mạng của Phương Như? Không lẽ cậu định...
Phương Tuấn Bình uy hiếp nói: "Sao? Ông có ý kiến à? Tôi cảnh cáo ông, đây là chuyện của tôi và Tống Thanh Nhàn, ông đừng có nhiều chuyện nhúng tay vào!”
Tống Văn Đức làm sao dám làm trái ý của Phương Tuấn Bình, ông ta chỉ vâng vâng dạ dạ đồng ý.
Phương Tuấn Bình: “Chuyện này chỉ có tôi biết ông biết, trời biết đất biết. Nếu như chuyện này bị người thứ ba biết được, tôi dám bảo đảm ông sẽ không được nhìn thấy mặt trời nữa đâu. Ông đừng cho rằng tôi có dám làm như vậy hay không, tôi nói cho ông biết, những chuyện như vậy tôi làm còn nhiều hơn cơm mà ông ăn đấy!”
Đương nhiên là tôi biết rồi!
Tống Văn Đức vội vàng thề thốt: “Tôi dám bảo đảm chuyện này sẽ không tiết lộ cho bất kỳ ai hết, sống để bụng chết mang theo
Xem như ông biết điều
Phương Tuấn Bình cúp điện thoại.
Quán rượu Đào Hoa Nguyên.
Tống Thanh Nhàn, Hàn Tây Thi, Lý Mỹ Quyền và bé Phương Như đang ngồi chờ đợi.
Hàn Tây Thi đã thông qua người quen của cô ta ở tập đoàn Diệp Linh để liên lạc với thần y, mời ngài ấy đến quán rượu Đào Hoa Nguyên này.
Hàn Tây Thi giới thiệu một số thông tin cơ bản của thần y cho mọi người biết. “Vị thần y này tên là Hoa Thiên Thành, được mọi người tôn là truyền nhân của Hoa Đà. Ông ấy từng phục vụ cho vị lãnh đạo số một ở Trung Hải, y thuật cao minh, đức cao vọng trọng. Nghe nói tập đoàn Diệp Linh đã phải trả một cái giá lớn để mời ông ấy gia nhập liên minh tập đoàn Diệp
Linh. Lần này để có thể mời được ông ấy tới chữa bệnh cho bé Phương Như, tôi đã phải bỏ ra không ít. Tính cách ông ấy có chút cổ quái, mọi người cố gắng nhường nhịn ông ấy một chút, tránh chọc giận ông ấy, nếu không mọi công sức của chúng ta đều đổ xuống sông xuống biển hết.
Mọi người gật đầu liên tục: “Yên tâm đi Thanh Nhàn, chúng tôi hiểu rồi. “Người càng tài giỏi thì tính cách càng kỳ quái. Nếu như vị thần y kia tính cách khác người thì đúng là do y thuật của ông ấy không hề giống người bình thường” “Vậy thì chúng ta cứ nhường nhịn ông ấy đi, chỉ cần ông ấy có thể chữa khỏi bệnh cho bé Phương Như thì muốn tôi làm gì cũng được.”
Bé Phương Như ngồi một bên, vẻ mặt khó chịu.
Cô bé nói: “Mẹ, chủ Diệp đã chữa khỏi chân của con rồi, một thời gian nữa con có thể tự đi lại được rồi, mẹ không cần phải tìm người đến chữa cho con đâu.”
Hàn Tây Thi nghe vậy liền cảm thấy không vui: “Chú Diệp, chú Diệp, suốt ngày chủ Diệp. Rốt cuộc chủ Diệp của con đã cho con ăn bùa mê thuốc lú gì vậy? Thật là khốn nạn, ngay cả trẻ con mà cũng lừa gạt, không sợ cả đời con bé bị hủy hoại hay sao chứ?”
Lý Mỹ Quyền cũng vô cùng tức giận: “Phương Như, con phải nhớ kĩ, từ giờ trở đi đừng có nhắc đến hai chữ “chủ Diệp” nữa, nhất là ở trước mặt thần y, nghe không? Bây giờ người có thể chữa cho con chỉ có vị thần y đó thôi”
Bé Phương Như vẫn mạnh mẽ đáp lại: “Con nói đều là sự thật mà, chân con thật sự đã được...
Được rồi.
Tổng Thanh Nhàn cũng không nhịn được, nói: “Bé Phương Như, chủ Diệp của con nói như vậy chỉ để an ủi con thôi. Người có thể chữa khỏi chân cho con chỉ có vị thần y sắp tới thôi, con đừng có nói linh tinh trước mặt người ta, nhớ chưa?”
Bé Phương Như thể hiện vẻ mặt bất lực, nhưng cũng không dám tiếp tục trái ý với mọi người nữa, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Hàn Tây Thi thấy vậy, nhưng cũng vẫn còn thấy tức giận, không ngừng chửi mắng Diệp Huyền Tần.
Lý Mỹ Quyên cũng vô cùng tức giận Diệp Huyền Tần. Vì vậy hai người kẻ xướng người hoạ, chửi mắng Diệp Huyền Tần đến mức không đáng một xu.
Tuy là Tống Thanh Nhàn cũng không thích mọi người nói Diệp Huyền Tần như thế, nhưng bây giờ trong lòng cô ta chỉ muốn chữa khỏi bệnh cho bé Phương Như, không rảnh quan tâm đến những gì bọn họ đang nói.