*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Diệp Huyền Tần nói: "Bởi vì tôi đã đánh thắng Quyền Vương."
Ha.
Phương Tuấn Bình cười lạnh:
"Anh lừa con nít sao? Quyền Vương là võ sư, là người không ai có thể đánh bại được."
Tống Thanh Nhàn kinh ngạc nói: "Anh, anh thật sự đã tham gia giải đấu quyền anh sao?"
Diệp Huyền Tần gật đầu: "Đúng vậy!"
Tống Thanh Nhàn: "Anh, anh làm sao có thể còn sống mà quay trở về được?"
"Đúng rồi, Phương Như đâu? Con bé đang ở đâu?"
Diệp Huyền Tần vội nói: "Thanh Nhàn, đừng lo lắng."
"Phương Như đang ở trên xe, con bé không sao cả."
Nghe vậy, Tống Thanh Nhàn như trút bỏ được gánh nặng, lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Phương Tuấn Bình tức giận nói: "Diệp Huyền Tần, tôi biết rồi, chắc chắn anh đã tự mình nhận thua, chắc chắn anh đã không đánh mà hàng."
"Tôi khuyên anh biết điều thì mau cút đi, đừng ở đây phá hỏng chuyện tốt của tôi. Tâm trạng tôi mà không tốt, tôi sẽ gọi Quyền Vương đến đây, đánh chết anh."
Diệp Huyền Tần cười khinh bỉ nhìn Phương Tuấn Bình: "Vậy sao? Vậy anh gọi Quyền Vương qua đây đi."
Phương Tuấn Bình đột nhiên ngớ người ra.
Anh ta nhận ra vẻ mặt của Diệp Huyền Tần vô cùng bình thản, nói chuyện không hề tỏ ra lo lắng, dường như anh thật sự không hề sợ Quyền Vương một chút nào.
Không lẽ nào, Diệp Huyền Tần thật sự đã đánh thắng Quyền Vương?
Mẹ nó chứ, chuyện này thật quá hoang đường, có đánh chết anh ta cũng không thể tin đây là sự thật.
Trong giới quyền anh, Quyền Vương là biểu tượng của sự bất bại trên toàn thế giới, một tên ở hạng dưới như Diệp Huyền Tần làm sao có thể chiến thắng Quyền Vương.
Diệp Huyền Tần chắc chắn là đang muốn gạt anh ta vì vậy mới tỏ thái độ tự tin như vậy.
Nghĩ vậy, anh ta lập tức lấy điện thoại, mạnh miệng nói: "Diệp Huyền Tần, chuyện này là do anh tự chuốc họa vào thân, đừng có mà trách tôi không báo trước."
Tống Thanh Nhàn vô cùng hoảng sợ nói: "Anh Huyền Tần, hay là chúng ta mau chóng rời khỏi đây đi."
Tống Thanh Nhàn cũng nghĩ là Diệp Huyền Tần đã tự mình nhận thua.
Có như vậy mới giải thích được vì sao Diệp Huyền Tần còn sống mà rời khỏi Quyền Quán, hơn nữa trên người cũng không có một vết thương nào.
Vì vậy để bảo vệ tính mạng, bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Diệp Huyền Tần an ủi Tống Thanh Nhàn đang vô cùng sợ hãi: "Cô yên tâm đi, chuyện này tôi có thể giải quyết được."
Lúc này, điện thoại Quyền Vương đã có người bắt máy.
Phương Tuấn Bình lập tức nói: "Võ sư Quyền Vương, tôi là Phương Tuấn Bình đây."
Nghe người bên kia nói mình là Phương Tuấn Bình, Quyền Vương đột nhiên trở nên vô cùng tức giận.
Đều tại cái tên khốn nạn này, chính Phương Tuấn Bình đã khiến anh ta chọc vào Diệp Huyền Tần, bây giờ thanh danh anh ta mất hết, không còn mặt mũi nào để xuất hiện trong giới quyền anh nữa.
Bây giờ anh ta hận không thể đánh gãy chân gãy tay Phương Tuấn Bình, bóp nát xương cốt của anh ta thành tro bụi.
Anh ta tức giận chửi: "Tên khốn nạn, anh đã tìm cho tôi cái thứ gì vậy?"
Nghe giọng của Quyền Vương có thể thấy anh ta đang vô cùng tức giận, Phương Tuấn Bình sợ đến nỗi cả người run lên.
Anh ta làm sao có thể chịu được sự tức giận của Quyền Vương.
Lúc này, anh ta cảm thấy vô cùng khó hiểu, tại sao Quyền Vương lại mång anh ta?
Đúng rồi, chắc chắn anh ta đã đưa đến Quyền Quán một tên quá yếu kém, chưa đánh đã giơ hai tay đầu hàng, vì thế mới chọc giận Quyền Vương.
Phương Tuấn Bình vội giải thích: "Võ sư Quyền Vương, xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi. Đây là lỗi của tôi."
"Tôi cũng không ngờ tên Diệp Huyền Tần này yếu đến như vậy, chưa đánh đã nhận thua, lần này mất công anh ra mặt rồi."
"Anh yên tâm, lần sau tôi nhất định sẽ tìm cho anh một đối thủ mạnh hơn."
Hå?
Quyền Vương sửng sốt. Diệp Huyền Tần yếu sao?
Không đánh đã nhận thua?
Lần sau sẽ tìm cho anh ta một đối thủ mạnh hơn?
Con mẹ nó, Diệp Huyền Tần mà yếu vậy thì Quyền Vương anh ta là cái thứ gì, là cặn bã?
Muốn tìm một đối thủ mạnh hơn