*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chết thì chết đi.
Diệp Huyền Tần đặt Tổng Thanh Nhàn xuống, đứng dậy quay người đi đến trước mặt bọn người Lão Lục.
Nhìn thấy đám người này, mỗi người đều cầm trong tay một cây gậy đánh gôn, Diệp Huyền Tần không khỏi thở dài.
“Xem ra trong mấy người ai cũng đã động tay rồi? Cỏ vẻ như tôi chuẩn bị mười cái quan tài cũng không đủ
Khi Lão Lục nhìn thấy Diệp Huyền Tần, trong lòng ông ta thực sự đã kinh ngạc.
Bởi vì Diệp Huyền Tần và Diệp Hiên Tần tối qua, thật sự quá giống nhau, như được đúc ra từ một khuôn vậy!
Lão Lục đã nghi ngờ rằng hai người là hai anh em sinh đôi.
Còn chuyện gì đã khiến họ trở mặt thành thù, thì không biết rõ.
Lão Lục giận dữ mắng mỏ một câu: “Đồ con nít không hiểu chuyện, chớ có làm càn?”
“Tôi biết cậu có bản lĩnh, nhưng một ít bản lĩnh đó của cậu, ở chỗ tôi hiện tại có gần trăm người có võ, có mà như không!”
Diệp Huyền Tần khẽ cười, nụ cười lạnh lùng.
“Hôm nay không phải tôi chết thì là ông chết”
“Tuy nhiên, xác suất tôi chết gần như bằng không, vì thế, mấy người phải chết!”
Con mẹ mày!
Đám người thuộc hạ của Lão Lục giận tím mặt.
“Thằng nhóc khốn nạn, nên đi chết đi!"
“Ha ha, còn nghĩ mày là thần thánh phương nào, bây giờ nhìn, cũng chỉ có nhiêu đó.”
“Tôi còn có thể tự đánh anh ta, Lão Lục, ông có đề cao anh ta quá không vậy!”
Lão Lục lạnh lùng hỏi: “Diệp Huyền Tần, tôi cho cậu một cơ hội, bây giờ quỳ xuống xin lỗi, tôi có thể buông tha cho cậu một đường sống.
Diệp Huyền Tần nói: “Xin lỗi, cái cơ hội mà ông cho tôi, đối với tôi đó là một sự sỉ nhục.”
“Không thì, tôi có thể cho ông một cơ hội, ông kêu người của ông quỳ xuống, có khi tôi có thể để lại cho mấy người toàn bộ thân thể.”
Điên cuồng!
Lão Lục đường đường là vua của thế giới ngầm, sao có thể chịu được những lời khiêu khích của Diệp Huyền Tân.
Sự kiên nhẫn của ông ta đến giới hạn, ông ta xua tay: “Thập Bát La Hán nghe lệnh, giết cậu ta!”
Vâng!
Thập Bát La Hán vui mừng, háo hức được thử.
Diệp Huyền Tần dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua bọn họ, nói: “Thôi khỏi, mấy người vẫn là cùng một lúc lên đi.”
“Tôi không có dư thời gian lãng phí cho mấy người.”
Mẹ kiếp!
Thập Bát La Hán bị khiêu khích, tức giận chửi rủa: “Chúng tôi Thập Bát La Hán, là bất khả chiến bại, từng có mấy ngàn quân địch mã tử bại trận dưới tay chúng tôi.”
“Cậu mạnh, nhưng cậu có mạnh hơn ngàn quân mã tử không?”
“Hôm nay, Thập Bát La Hán chúng tôi sẽ chặt đầu cậu!” Còn Lão Lục đột nhiên có chút chột dạ.
Bởi vì ông ta nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh và tràn đầy tự tin của Diệp Huyền Tần, nói không chừng không hề đếm xỉa gì đến Thập Bát La Hán.
Lỡ như Thập Bát La Hán thật sự thua...
Cuối cùng, Lão Lục cũng ra quyết định cẩn trọng, để các võ sĩ của mình ra tay cùng lúc!
Lão Lục nói: “Bỏ đi, đừng nói nhiều với đứa ngu dốt này, các người cùng đi giải quyết nhanh một chút.
“Đừng trì hoãn buổi tiệc mừng buổi trưa của chúng ta."
Được chứ!
Các võ sĩ khác trông rất phấn khích.
Vừa rồi bọn họ thực sự bất mãn,
Lão Lục chỉ cho Thập Bát La Hán ra tay. Tại sao chơi lớn như vậy, để Thập Bát La Hán ra tay, lại không để bọn họ đi.
Bây giờ họ cũng có thể động tay, họ đương nhiên phải giành lấy cuộc chơi này.
Một đám võ sĩ lao về phía Diệp Huyền Tần, hò hét giết chóc chói tai, kinh thiên động địa.
Đối mặt với trận chiến điên cuồng này, Diệp Huyền Tần không hề hoảng sợ mà tiếp tục bước đi về phía Lão Lục.
Thậm chí, không hề có ý nghĩ phản kháng.
Trong lòng thậm chí còn cảm thấy vui vẻ hơn,
Bọn họ còn nghĩ, Diệp Huyền Tần biết bản thân không phải đối thủ của họ, nên không thèm phản kháng.
Chờ đám đông đổ xô đến Diệp Huyền Tần, Diệp Huyền Tần cuối cùng cũng có phản ứng.
Anh lập tức phóng ra khí lực uy nghiêm.