*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người này đúng là quá ngông cuồng, chẳng qua anh ta chỉ theo dõi anh mà thôi, anh lại mở miệng muốn lấy mạng anh ta.
Ma quỷ còn chẳng độc ác bằng anh!
Người áo đen vội vàng móc thẻ thân phận của mình ra, giải thích: "Tôi chính là nhân viên an ninh của Sở quản lý thành phố Đông Sa, nhận lệnh của Sở trưởng giám sát võ sĩ ở đây." "Tôi cũng không nhằm vào một mình anh."
Diệp Huyền Tân nói: "Tại sao phải giám sát võ sĩ?" Người áo đen: "Tầm này hằng năm sẽ có không ít võ sĩ tới nơi này. "Có một số võ sĩ sẽ có ý đồ đánh cắp vận mệnh đất nước. "Vận mệnh đất nước chính là tài sản mà Đại Hạ cùng sở hữu, tuyệt đối không được phép chiếm làm của riêng, cho dù là một chút xíu. "Nhân viên an ninh chúng tôi đặc biệt giám sát những võ sĩ này, nếu như phát hiện bọn họ có hànhđộng khác thường sẽ lập tức đuổi bắt." "Vừa rồi tôi cảm nhận được thực lực của anh vô cùng mạnh, cho nên bèn theo dõi anh."
Diệp Huyền Tần bỗng nhiên hiểu ra.
Người của Sở quản lý thành phố làm rất đúng.
Diệp Huyền Tần gật đầu: "Ừm, nếu vậy thì tha cho anh một mạng. "Tiếp tục công việc của anh đi."
Nói đoạn, Diệp Huyền Tần định xuống xe.
Chờ một chút.
Người áo đen ngăn Diệp Huyền Tần lại: "Mời anh đăng ký một cái." "Theo quy định của Sở quản lý thành phố, hễ là cường giả cấp tông sư trở lên đều phải đăng ký danh sách." "Sức mạnh vừa nãy anh bộc phát ra thấp nhất cũng là cường giả cấp tông sư.
Diệp Huyền Tần gật đầu như có điều suy nghĩ: "Nếu đã là quy định của Sở quản lý thành phố, vậy thì tôi có nghĩa vụ phải tuân theo.
Người áo đen vội vàng móc giấy ra đưa cho Diệp Huyền Tần.
Có điều, Diệp Huyền Tần lại không đưa tay ra cầm bút mà phóng ra một luồng khí kình, điều khiển bút viết tên của mình lên giấy.
Cảnh này khiến người áo đen nhìn mà rùng cả mình, toàn thân run lẩy bẩy, tròng mắt trừng đến nỗi suýt thì rơi xuống.Ôi trời ơi, vừa rồi tôi xuất hiện ảo giác đúng không. Người đàn ông này đang dùng ý nghĩ để điều khiển bút đấy hả?
Anh là loại người gì vậy!
Không đúng, không phải anh dùng ý nghĩ để điều khiển bút, mà là... khí kình! Chỉ có cường giả phong vương mới có thể sinh ra khí kình!
Vị trước mặt này hẳn là cường giả phong vương.
Số lượng cường giả phong vương ở Đại Hạ có thể đếm được trên đầu ngón tay, rốt cuộc anh là vị nào đây?
Anh ta lập tức nhìn vào tên mà đối phương ký.
Ba chữ Diệp Huyền Tần đập vào mắt.
Diệp Huyền Tần!
Thần Soái Diệp Huyền Tần!
Người trước mặt này có đúng là Thần Soái của
Đại Hạ không?
Ôi mẹ ơi!
Trái tim của người áo đen suýt chút nữa thì nhảy ra ngoài, lắp bắp dò hỏi: "Anh... anh là Thần Soái?"
Diệp Huyền Tần khẽ gật đầu.
Đậu má.
Toàn thân người áo đen run rẩy, theo bản năng muốn quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền Tần.
Có điều không gian trong xe nhỏ hẹp, anh ta không thể nào quỹ được.Hết cách, anh ta đành phải xuống xe, chuẩn bị quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần kéo anh ta lại. "Chuyện tôi tới đây là bí mật quốc gia, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài." "Nếu để người thứ ba biết chuyện này, tôi sẽ xử anh tội tiết lộ bí mật quốc gia, giết không tha!"
Vâng, vâng!
Người áo đen gật đầu như giã tỏi.
Diệp Huyền Tần xuống xe.
Người áo đen vẫn còn ở trong xe, run lẩy bẩy, mồ hồi lạnh chảy ròng ròng.
Có đánh chết anh ta cũng không ngờ rằng, có một ngày anh ta có thể tiếp xúc gần như vậy với Thần
Soái của Đại Hạ.
Đời này chết cũng không hối tiếc nữa.
Diệp Huyền Tần đi vòng vèo trở lại hàng bán nước.
Thế nhưng Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân lại không còn ở hàng bán nước nữa.
Chết rồi!
Nhịp tim Diệp Huyền Tần lập tức đập nhanh hơn, vừa rồi chẳng lẽ là kế điệu hổ ly sơn, có người đã bắt Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân đi?
Anh lập tức đưa mắt nhìn bốn phía, cũng may, anh đã nhìn thấy bóng dáng của Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân ở chỗ gần cửa phòng nghỉ ngơi của nhân viên quản lý.
Lúc này, Từ Lam Khiết đang trò chuyện với một