*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tầm mắt mấy người lập tức liền thuận theo ngón tay ông Sở mà nhìn đi.
Quả nhiên có điều kỳ lạ.
Trong sương mù ở nơi không xa có một bóng người đang đi về phía bên này.
Nói đúng ra là ba bóng người.
Một người trưởng thành.
Một cô bé cưỡi trên thân một con dã thú.
Người đến sẽ là ai đây?
Sĩ quan cấp cao của Bắc Cương đều tụ tập hết ở đây rồi.
Lẽ nào đối phương là người của Âm Ti Mấy người đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu.
Độc Lang hét lên một tiếng: “Người đến là ai, báo họ tên ra.
Phía đối diện truyền tiếng bé gái nhỏ bì bõm nói chuyện, cực kỳ đáng yêu: “Chú Độc Lang, Tiểu Quân
Quân cùng ông ngoại đến thăm mọi người này.” Mấy người Độc Lang lập tức liền tràn đầy vui mừng, chủ động đi đến nghênh đón.Độc Lang và Sát Lang vẫn luôn xem Diệp Niệm Quân như con gái mà đối đãi.
Bất Chỉ và ông Sở đều là sư phụ của Diệp Niệm Bọn họ đối với Diệp Niệm Quân còn thân hơn cả
Quân. đối với cháu gái mình.
Diệp Niệm Quân đương nhiên là được chiến thần Còn Luân dẫn tới.
Vật mà Diệp Niệm Quân đang cưỡi chính là Hồ Vương.
Sau khi chiến thần Còn Luân và Diệp Niệm Quân đến Bắc Cương thì biết được đám người Độc Lang đều đã đến Đoạn Trường Tuyệt Tình Cốc.
Vì vậy hai người liền đến Đoạn Trường Tuyệt Tình Cốc tìm kiếm đảm người Độc Lang.
Đi được nửa đường bọn họ ngẫu nhiên gặp phải Hồ Vương.
Thế nên Diệp Niệm Quân bèn cưỡi lên lưng Hồ Vương tới đây.
Diệp Niệm Quân trời sinh đã khiến người ta yêu thương.
Ngay cả Hồ Vương cũng không có sức chống cự với cô bé, để mặc cho cô bé ngồi lên.
Ông Sở làm ra dáng vẻ bề trên nói: “Tiểu Quân Quân, mấy ngày nay có chăm chỉ tập võ không đấy?” “Đừng lừa chúng ta, đợi lát nữa ông sẽ kiểm tra xem võ công của cháu có tiến bộ chút nào không.” Diệp Niệm Quân vội vàng nói: “Ông nội Sở cứ yêntâm đi.” “Tiểu Quân Quân chưa từng có ngày nào lười biếng luyện tập. “Ừm. Ông Sở vừa lòng gật đầu nói: "Không hề cô phụ một phen tâm huyết sư phụ đối với con.”
Độc Lang yêu thương cưng chiều ôm lấy Diệp Niệm Quân: “Tiểu Quân Quân, có nhớ chú hay không.” “Mèo nhỏ mà chú tặng cho cháu này, cháu có thích không?”
Diệp Niệm Quân liên tục gật đầu: “Nhớ a.” “Đúng rồi chú ơi, cho mọi người cái này.”
Diệp Niệm Quân vội vàng móc từ trong túi áo ra một nhằm kẹo, chia cho mỗi người một viên.
Ha ha!
Mọi người đều bị sự ngây thơ của Diệp Niệm
Quân chọc cười.
Trêu chọc Diệp Niệm Quân một lát.
Mọi người lại quay về chuyện chính Độc Lang nói: “Chiến thần Côn Luân, ông đến đây làm gì?” “Có phải nhận lệnh của anh tôi tới giám sát chúng tôi không?”
Chiến thần Côn Luân vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên không phải” “Lần này tôi đến là có một chuyện quan trọng cần xác nhận lại với mọi người.” “Chuyện gì?”Độc Lang hỏi.
Chiến thần Côn Luân: “Từ sau khi Thần Soái từ Bắc Cương trở về thì từng hành động cử chỉ đều rất bất thường. “Tôi muốn hỏi thử mọi người xem, rốt cuộc Thần
Soái đã gặp phải chuyện gì ở đây mới sẽ trở nên kỳ lạ như vậy.” “Thậm chí cậu ấy có phải là Thần Soái thật hay không.”
Nghe được lời này của chiến thần Côn Luân.
Đám người Độc Lang đều không khỏi nghiêm túc hẳn lên.
Lần trước từ sau khi Diệp Huyền Tần ra khỏi đáy cốc thì vẫn luôn kỳ kỳ quái quái.
Bọn họ cũng từng hoài nghi.
Diệp Huyền Tần này rốt cuộc có phải Thần Soái hay không.
Ông Sở hỏi: “Hành động cử chỉ của Thần Soái có gì bất thường?”
Chiến thần Côn Luân nói: “Thứ nhất, sau khi Thần
Soái quay về thì liền lấy đi một lượng lớn tiên thảo trên Núi Thần, sau đó lại điều động một lượng lớn linh thạch từ khu vực cấm của Lương Yên đi.” “Thứ hai, thái độ của Thần Soái đối với Từ Lam Khiết và Tiểu Quân Quân đã lạnh nhạt hơn trước kia rất nhiều. “Thứ ba, lúc này Thần Soái vậy mà lại tạm thời sống ở Linh Quản Ti, thậm chí còn mặc cho Lý Lặng