*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói xong chiến thần Côn Luân liền không chút do dự lấy máy truyền tin ra liên lạc với Thần Soái
Nhưng từ đầu đến cuối máy truyền tin vẫn luôn không liên lạc được.
Máy truyền tin của Thần Soái vẫn luôn nằm trong tay Thần Soái chân chính, còn Thần Soái chân chính thì lúc này vẫn đang ở dưới đáy cốc Đoạn Trường Tuyệt Tình Cốc.
Mà dưới đáy cốc Đoạn Trường Tuyệt Tình Cốc tuyệt đối không thể nào có tín hiệu truyền tin
Vậy nên chiến thần Côn Luân đương nhiên không thể nào liên hệ được với đối phương. Chiến thần Côn Luân không khỏi nhăn mày lại.
Vừa nãy cái ông ta liên lạc là máy truyền tin tư nhân của Thần Soái.
Người có được phương thức liên lạc này đều là quan chức quan trọng của Đại Hạ. Dùng phương thức này liên lạc với anh thì chắc chắn là để bàn bạc về chuyện quốc gia.Vậy nên Thần Soái sẽ luôn đem máy liên lạc này theo bên người, chưa từng để nó rời khỏi tay.
Nhưng tại sao bây giờ lại không liên lạc với anh được?
Lẽ nào..
Thần Soái xảy ra chuyện rồi?
Lý Lặng nói: “Không giấu gì ông, Thần Soái đang làm khách trong Linh Quản Ti của tôi, nên không tiện liên lạc với ông. “Chẳng qua tôi có thể giúp ông liên lạc với cậu ấy.”
Mày?
Chiến thần Côn Luân mang vẻ mặt hoài nghi nhìn
Lý Lặng.
Mà Lý Lặng thì ở ngay trước mặt ông gọi đến số điện thoại của Linh Quản Ti.
Điện thoại trải qua mấy lần chuyển máy, cuối cùng cũng đến được tay Thần Soái.
Ở trên máy truyền tin hiện lên khuôn mặt của Thần Soái.
Đương nhiên người này là Diệp Hiện Tân. Chiến thần Côn Luân vội vàng cung kính nói: “Chiến thần Côn Luân bái kiến Thần Soái!”
Sắc mặt Diệp Hiện Tần có hơi không vui: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Chiến thần Côn Luân nói: “Thuộc hạ muốn xác nhận với Thần Soái rằng có phải là ngài đã phong Lý Lặng làm người canh giữ Núi Thần, còn để tôi làm phó sĩ quan của ông ta hay không!”Diệp Hiến Tần gật đầu: "Đúng vậy, đây là quyết sách tôi đã suy nghĩ kỹ càng ba lần bảy lượt mới đưa ra."
Trong lòng chiến thần Côn Luân đã lạnh mất phân nửa: “Thần Soái, xin hãy suy nghĩ lại." “Bây giờ có chứng cứ chứng tỏ Lý Lăng của Linh Quản Ti có dính líu đến Âm Ti, nếu bây giờ để ông ta quản lý Núi Thần, chỉ sợ là…"
Diệp Hiên Tần tức giận gào lên: “Câm miệng!” “Ông đang nghi ngờ quyết sách của tôi, hay là nghi ngờ lập trường của tôi?"
Chiến thần Côn Luân chưa từng thấy Thần Soái tức giận như vậy bao giờ nên vội vàng nói: “Thuộc hạ không dám.”
Diệp Hiến Tần nói: “Vậy thì làm theo chỉ thị của tôi đi." “Lý Lặng, đem một phần tiên thảo linh được đến cho tôi, tôi có việc gấp cần dùng. “Ngoài ra bảo người vợ Từ Lam Khiết của tôi cũng đến đây, tôi có chuyện quan trọng muốn bàn bạc. “Thuộc hạ tuân lệnh
Lý Lặng khoe khoang mà liếc Diệp Hiến Tần một
Sau đó cắt đứt thông tin máy truyền tin. cái.
Lý Lặng mang dáng vẻ tiểu nhân đắc chí nhìn chiến thần Côn Luân: “Bây giờ ông còn gì để nói nữa không?"
Chiến thần Côn Luân không hề sợ hãi: “Hừ, còndám đắc ý nữa thì cho dù Thần Soái có bảo vệ mày tạo cũng dám chặt đầu mày xuống!”
Nói xong ông ta còn rút kiếm ra khỏi tay tướng sĩ đang đứng bên cạnh.
Ánh sáng lạnh rọi qua khiến Lý Lặng giật thót trong lòng.
Ông ta biết cái tên lỗ mãng này là thật sự dám ra tay giết ông ta.
Vì vậy ông ta không dám đắc ý nữa, chỉ nói: “Mau chóng đưa tôi lên đỉnh Núi Thần đi.” “Nếu làm lỡ chuyện lớn của Thần Soái thì ông gánh không nổi đâu!”
Chiến thần Côn Luân đột nhiên dữ tợn cười một tiếng: “Được, bây giờ tao sẽ đưa mày lên đó.” “Mau bò lên lưng tạo đi.”
Nụ cười dữ tợn này của chiến thần Côn Luân đã bị Lý Lặng nhìn thấy.
Lý Lặng bị dọa cho trái tim đập thình thịch suýt tý vọt ra ngoài.
Ông ta đang cười gắn cái gì? Dùng đầu ngón chân nghĩ.
Cũng có thể đoán được.
Chiến thần Côn Luân là muốn đang đi giữa đường thì gây ra chuyện ngoài ý muốn, làm té mình xuống dưới.
Người ở bên cạnh Thần Soái, ai ai cũng đều ngoài mặt hiền lành trong lòng tàn nhẫn, đúng thật dám làm ra chuyện mất hết lương tâm này.