*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Trên đất đã đóng một lớp băng, những nơi có hồ cũng đã bị đóng một lớp băng dày mấy mét, hơn nữa địa hình ở đây tương đối cao và thiếu oxi, nếu như người bình thường ở đây có lẽ sẽ không sống nổi một ngày. May là đám người Diệp Huyền Tần đã Phong Vương, đạt được thành tựu cao nhất rồi, thời tiết khắc nghiệt như thế này cũng không gây ảnh hưởng gì nhiều đến bọn họ.
Sáng ngày tiếp theo, bóng người kia lại dừng lại nghỉ ngơi như thường lệ. Đám người Diệp Huyền Tần vừa muốn dừng lại nghỉ chân một lát thì Hổ Vương đột nhiên lại muốn đánh vào mông Độc Lang một lần nữa, móng vuốt liền chỉ về phía đông.
Độc Lang nghi ngờ hỏi: "Có ý gì? Bóng người đi về hướng đông rồi sao?"
Hổ Vương liền gật đầu. Đám người Diệp Huyền Tần nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng. Bóng người từ đầu đến giờ vẫn luôn đi về hướng bắc nhưng bây giờ lại đi về hướng đông, điều này có hơi bất thường. Xảy ra việc kỳ lạ chắc chắn có quỷ, tất cả mọi người không thể không thận trọng!
Độc Lang nói: "Anh, anh nói xem có khi nào đãgần đến phần đàn Âm Ti rồi không, chính là ở phía đông."
Diệp Huyền Tần lắc đầu: "Khả năng này không lớn lắm. Nếu thật sự đã gần đến phân đàn Âm Ti thì vừa rồi bóng người sẽ không dừng lại nghỉ ngơi đâu. Tôi nghi rằng có lẽ anh ta đã phát hiện ra tình huống đặc biệt gì đó nên mới sợ quá mà chạy mất."
Chiến thần Côn Luân lo lắng nói: "Thật đáng chết. không lẽ là đã phát hiện ra chúng ta rồi đấy chứ. Mẹ kiếp, đừng để việc sắp thành lại hỏng như vậy chứ."
Diệp Huyền Tần nói: "Có lẽ là như vậy. Trước tiên đừng vội, yên lặng quan sát thay đổi xem sao."
Đám người không đi theo về hướng đông mà ẩn nấp quan sát thay đổi. Không ngờ rằng bóng người chạy về phía đông chưa được bao xa thì đã tụ họp lại với một người Đại Hạ. Người Đại Hạ kia cùng với bóng người thì thầm bí mật gì đó. Đám người Diệp Huyền Tần không nhìn thấy bóng người, chỉ cảm thấy người Đại Hạ kia đang tự độc thoại với chính mình. “Chết tiệt, sao lại là anh ta!” Độc Lang đột nhiên kinh ngạc nói.
Chiến thần Côn Luân tò mò nói: "Sao vậy, cậu biết ông ta à?"
Độc Lang gật đầu: "Đương nhiên. Ông ta là Lý Hồng Phúc bố vợ của Lý Lặng, cũng chính là người quản lý tiền nhiệm của Quản ti Linh. Năm đó tên khốn này đã cắt xén không ít linh dược cần phải phân phát cho các chiến khu ở Bắc Cương, tôi cùng tên này đã đánh nhau không dưới trăm lần. Chỉ tiếc là năm đó năng lực của tôi không như người khác, không thể xửtên súc sinh này."
Lão trưởng thôn nói: "Tên này quả nhiên có cấu kết với Âm Ti, Quản ti Linh tìm chúng ta muốn có được ngọn núi Thần, đây chính là âm mưu của Âm Ti!"
Độc Lang mắng: "Đám người Sát Lang và ông Sở thật vô dụng. Cử họ đi bắt tên trộm Lý Hồng Phúc này, kết quả lại để ông ta chạy đến Bắc Cương."
Bóng người và Lý Hồng Phúc thì thầm một lúc rồi cả hai tiếp tục phóng nhanh về phía bắc.
Diệp Huyền Tần thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như bọn họ không hề nhận ra sự tồn tại của bọn anh. "Đi thôi, tiếp tục đuổi theo!" Diệp Huyền Tần ra lệnh. Một nhóm người tiếp tục đi về phía trước, càng đi về phía bắc khí hậu càng lạnh. Trên chân và bàn chân của một số người đã vô tình đóng một lớp băng dày.
Diệp Huyền Tần không sao, anh thân là Tuyệt Điện nên có thể dùng kình khí để làm ấm bản thân và làm tan lớp băng dày trên người anh. Độc Lang vẫn luôn cưỡi trên lưng Hổ Vương, hai chân của anh ta không tiếp xúc với mặt đất và nước nên không bị đống băng.
Chỉ khổ cho Lão trưởng thôn và Chiến thần Côn Luân, hai người họ hoàn toàn không nhìn thấy chân và bàn chân của mình rồi. Chân và bàn chân của họ đã sớm bị bao bọc trong một lớp băng dày, mặc dù vẫn nằm trong khả năng chịu đựng của họ nhưng cũng cực tiêu hao sức lực, bọn họ cũng cảm thấy không thoải mái, gây ảnh hưởng lớn đến việc đi