*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hộ Quốc Công vậy mà không chút hoang mang, lo lắng, tự thanh minh cho mình.
“Đây là ý của lão quốc chủ”
“Quân cảm tử Lang Vương không bảo vệ tốt đất nước, để cho chiến thần Côn Luân giả nắm chặt đất nước trong tay, khống chế lão quốc chủ, bọn họ nên lấy cái chết để xin lỗi.”
“Độc này, là do chính lão quốc chủ ban tặng.” “Nếu anh dám hủy nó, tội ác tày trời.”
Diệp Huyền Tần thờ ơ nói: “Anh xem tôi là đồ ngốc sẽ tin lời nói bậy bạ của anh sao?”
“Tôi lệnh anh lập tức khai rõ thân phận, có thể cho anh chết toàn thây."
“Hộ Quốc Công.” Anh than một hơi, biết bản thân không thể lừa dối cho qua, cơ thể run lên một cái, khuôn mặt ông ta hóa thành một màn sương mù đen rồi tan biến, hiện ra bộ mặt thật của anh ta.
Diệp Huyền Tần rõ ràng cảm nhận được, sương mù đen đó tràn đầy âm khí.
Anh ta là người Âm Ti.
Anh ta không hề dịch dung chỉ là dùng ảo giác.
Bọn họ đều bị trúng ảo giác, vì vậy khuôn mặt bọn họ nhìn thấy, giọng nói bọn họ nghe đều những gì mà người âm muốn bọn họ thấy.
Đợi nhìn thấy khuôn mặt thật của ông ta mọi người đều đần ra luôn.
Đó lại là khuôn mặt thanh tú, dịu dàng của một người phụ nữ, hơn nữa người phụ nữ này bọn họ đều biết.
Là nữ chiến thần đầu tiên trong thiên hạ, Hoa Tú Ảnh!
Năm đó, cô ta cùng với Diệp Huyền Tần danh tiếng ngang nhau, được lão quốc chủ ca ngợi “nữ anh hùng”.
Bảy năm trước, trong một cuộc chống lại kẻ thù ngoại bang, Hoa Tú Ảnh chết thảm trên chiến trường, hy sinh vì đại nghĩa.
Còn là Diệp Huyền Tần đích thân nhặt xác và tham gia tang lễ của cô.
Bảy năm trước cô đã chết rồi nha, sao lại có thể sống sờ sờ xuất hiện ở đây, thậm chí còn gia nhập người Âm Ti,có ý đồ sát hại Thần Soái.
Trong đầu Diệp Huyền Tần đột nhiên nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
Ngươi Âm Ti, chắc không phải là truyền thuyết trong nhân gian “âm tào địa phủ” chứ?
Người chết cần đi tới địa phủ bảo cáo, vì vậy Âm Ti là không phải người cũng không phải quỷ!
Tâm trạng của chiến thần Côn Luân là kích động nhất.
Năm đó, anh và Hoa Tú Ảnh cùng sát cánh bên nhau chiến đấu, là bạn bè vào sinh ra tử, tình bạn giữa hai người không phải người bình thường có thể hiểu được.
Chiến thần Côn Luân giọng nói kịch liệt run lên: “Hoa Tú Ảnh, không ngờ cô vẫn còn sống.”
“Bây giờ, cô gia nhập Âm Ti?” “Sao cô phải làm việc cho Âm Ti cùng Đại Hạ chúng tôi đối đầu”
Hoa Tú Ảnh lạnh nhạt nói: “Tôi không chỉ sống mà còn sống rất tốt, có thể sống đến trăm tuổi.”
“Tất cả đều là Âm Ti cho cho tôi, anh nói tại sao tôi lại làm việc cho Âm Ti?"
Chiến thần Côn Luân lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Haizz, Hoa Tú Ảnh làm tôi biết là người vì Đại Hạ gan dạ không sợ chết"
“Chứ không phải là hạng người tham sống sợ chết.”
“Cô đã không phải là Hoa Tú Ảnh mà tôi biết.”
“Thôi, hôm nay để tôi kết thúc cô đi.”
Hoa Tú Ảnh tràn đầy khinh thường: “Xin lỗi, anh còn chưa có tư cách đó.”
“Tôi của hôm nay không phải là người anh có thể uy hiếp. Trên đời này cũng chỉ có Thần Soái mới có tư cách trở thành kẻ thù của tôi.”
Mẹ nó!
Chiến thần Côn Luân bị tức chết rồi: “Ông mày hôm nay nhất định sẽ băm cô thành trăm nghìn mảnh”
Diệp Huyền Tần vội ngăn cản: “Chiến thần Côn Luân, dừng tay."
“Cô ta giết hại huynh đệ của tôi, là kẻ thù của tôi, tôi phải tự tay giết chết cô ta.”
Diệp Huyền Tần nhìn ra được, Hoa Tú Ảnh đã sớm vượt qua cảnh giới để vương, chỉ còn cách đỉnh cao một bước nữa thôi.
Chiến thần Côn Luân không là đối thủ của cô ta.
Về việc “tự tay giết chết Hoa Tú Ảnh”, chỉ là cho chiến thần Côn Luân