*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chẳng qua là bọn họ bị thương quá nặng, lại bị linh thạch khoảng hút mất không ít sinh lực, sức mạnh giảm sút nghiêm trọng.
Một số người thấy Diệp Huyền Tần vẫn còn sống nên vô cùng phấn khởi, thậm chí quên mất thể trạng yếu ớt của mình, đứng dậy muốn đập đầu bái kiến Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần động viên bọn họ: “Không cần hành lễ”
“Hiện tại thân thể các cậu đang rất yếu, nhất định phải cố gắng dưỡng thương.”
“Đợi sức mạnh của mọi người hồi phục, lại cùng tôi kề vai sát cánh chiến đấu.”
Sức mạnh hồi phục?
Độc Lang đột nhiên nhận ra điều gì đó, tiện tay bắt lấy hòn đá ở bên cạnh, dùng sức nắm lại.
Hòn đá vẫn không có chút động tĩnh gì.
Đáng chết.
Tâm tình Độc Lang lập tức trở nên sa sút: "Tại sao cánh tay của em không thể sử dụng sức mạnh!"
“Sức mạnh... sức mạnh của em, không bằng một phần năm của trước đây nữa...”
Những người còn lại cũng lần lượt kiểm tra sức mạnh của mình, kết quả cảnh giới sức mạnh của bọn họ đều đã giảm sút rất nhiều.
Diệp Huyền Tần vội khuyên giải: “Mọi người yên tâm đi.”
“Đợi tôi tìm được núi Thần, chắc chắn có thể hồi phục sức mạnh của các cậu.”
Bất Chí thở dài nói: “Núi Thần, lẽ nào lại tìm được dễ dàng như vậy.”
“Trong thiên hạ này, chỉ có các môn chủ của Tứ đại môn phiệt ẩn thế mới biết rõ vị trí của ngọn núi Thần.”
“Nhưng, Diệp Niệm Quân đồ đệ của tôi có thể chất cảm nhận, có thể bảo Tiểu Quân Quân đến cảm ứng tìm núi Thần."
Nhắc đến Diệp Niệm Quân, tâm trạng của Diệp Huyền Tần cũng có chút buồn bã.
Bây giờ Tiểu Quân Quân là người của cõi Âm Ti quỷ khí dày đặc, chắc chắn cũng sẽ rất sợ hãi.
Nhưng, cô bé sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Tất nhiên mục đích mà Âm Ti bắt cô đi, cũng chính là xem trọng thiên phú luyện võ của cô bé.
Bọn chúng sẽ tích cực bồi dưỡng cho Diệp Niệm Quân, sẽ không làm hại đến cô.
“Sao vậy?” Ông Sở thấy cảm xúc của Diệp Huyền Tần không thoải mái, liền vội hỏi: “Có phải Tiểu Quân Quân, đệ tử của tôi xảy ra chuyện gì rồi không?”
Diệp Huyền Tần hít một hơi sâu: “Tiểu Quân Quân đã bị Âm Ti bắt đi rồi.”
Cái gì!
Vài người nổi giận đùng đùng: “Dám động đến thiếu chủ, đáng chết!”
“Thần Soái, nói cho tôi biết vị trí của đối phương, chúng tôi sẽ trừ khử chúng.
Diệp Huyền Tần xua tay: “Việc này tôi tự có chừng mực, các cậu không được nhúng tay vào.” “Nhiệm vụ quan trọng nhất của các cậu bây giờ chính là dưỡng thương cho tốt, hồi phục sức mạnh!”
Đúng lúc đó, chiến thần Côn Luân bước vào. “Thần Soái, Hộ Quốc Công đến cầu kiến cậu.”
Nhìn thấy chiến thần Côn Luân, tâm tình của Độc Lang và một số khác liền trở nên kích động.
Bọn họ chính là bị chiến thần Côn Luân bắt đến nơi này.
Vài người chửi rủa chiến thần Côn Luân, thậm chí còn muốn động thủ.
Diệp Huyền Tần vội vàng giải thích với bọn họ, nói rằng người này mới chính là chiến thần Côn Luân thật.
Chiến thần Côn Luân giả sớm đã bị đánh bại, độn thổ chạy mất rồi. Nhờ thế mà những người này mới tha cho chiến thần Côn Luân.
Diệp Huyền Tần hỏi: “Hộ Quốc Công đến tìm tôi làm gì.”
Chiến thần Côn Luân nói: “Hình như là muốn tặng quà cho cậu.”
“Tình hình cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, cậu ta nói với tôi là chuyện bí mật quốc gia."
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Được, cho anh ta vào đi.”
Được! Hộ Quốc Công, cái tên nói lên con người, chức vị ở bên cạnh bảo vệ quốc chủ, được mệnh danh là thị vệ đứng đầu cả nước.
Hộ Quốc Công và Diệp Huyền Tần xem xem tuổi nhau, năm đó anh ta còn cạnh tranh vị trí Thần Soái với Diệp Huyền Tần.
Nhưng cuối cùng, Hộ Quốc Công vì sơ suất một chút nên đã thất bại dưới tay của Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần vững vàng ngồi lên vị trí Thần Soái, còn Hộ Quốc Công thì được phong thành đệ nhất thị vệ của đất nước.
Cũng chính vì điều này mà mối quan hệ giữa Hộ Quốc Công và Diệp Huyền Tần không được tốt cho lắm.
Chẳng mấy chốc, một người đàn ông vạm vỡ với chiều cao hai mét đã chui vào lăng mộ của hoàng đế Lương Yên.
Thân thể của đối phương quá cao, trong lăng mộ hoàng đế Lương Yên này phải khom người để đi về phía trước.
Anh ta đi đến bên cạnh Diệp Huyền Tần, không muốn nói chuyện trong tình trạng khom người này, dứt khoát tìm một chỗ ngồi xuống.