*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Con biết sai rồi, xin cha cho con một cơ hội."
"Con cũng là do bị tên chiến thần Côn Luân giả kia dụ hoặc, vẫn luôn tưởng rằng ông ta là vua cha thực sự, không thể trách nhi thần được."
Chiến thần Côn Luân do dự.
Nếu quả thực như Thiên Hành Kiện nói, tội của nó còn chưa đến mức phải chết.
Hơn nữa còn là máu mủ của mình, sao ông ta nỡ tùy ý giết chết được.
Thiên Hành Kiện nói: "Vua cha, con biết sai rồi, nhi thần tội đáng chết vạn lần."
"Nhi thần không cầu mong điều gì khác, chỉ xin người cho phép con tự tay kết liễu tính mạng của tên chiến thần Côn Luân giả, để nhi thần chuộc tội!"
Chiến thần Côn Luân ngẫm nghĩ một lát, gật đầu.
Thiên Hành Kiện mừng rỡ, nắm lấy một con dao, sát khí đằng đẳng đi tới phía tên chiến thần Côn Luân giả.
Vua cha cho phép mình giết tên chiến thần Côn Luân giả này, cho thấy ông đã tha thứ cho mình rồi, sẽ không đòi mạng của mình nữa.
Tên chiến thần Côn Luân giả lại tự dưng cười lớn bi thảm.
"Thiên Hành Kiện, con trai của ta."
"Nhiệm vụ mà vua cha trao cho con, con đã hoàn thành chưa?"
"Từ Lam Khiết kia rốt cuộc đã chết chưa? Con đã từng hứa với ta nói rằng, trong vòng hai ngày nhất định sẽ lấy được mạng."
Cái gì!
Ba chữ Từ Lam Khiết, kích thích thật sâu đến thần kinh của Diệp Huyền Tần và chiến thần Côn Luân giả!
Tứ gia cùng với Trấn Vũ Lưu, là người mà Thiên Hành Kiện sắp xếp.
Thiên Hành Kiện anh ta, vậy mà lại đòi mạng của anh em ruột thịt! Chính là anh ta, hại Từ Lam Khiết đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh,
Diệp Niệm Quân bị người Âm Ti bắt đi!
Tội của anh, chết cũng không đủ! Chiến thần Côn Luân giận dữ: "Nghịch tử, mày còn không bằng cầm thú!"
"Giết anh em ruột thịt, là cấm lệnh đứng đầu của nhà họ Thiên ta."
"Mày, giết chết cũng không đủ đền tội!"
Thiên Hành Kiện bị dọa điên rồi, vội vàng khổ sở cầu xin: "Vua cha, người nghe con nói."
"Con cũng là bị tên chiến thần Côn Luân giả đánh lừa..."
Chiến thần Côn Luân không nghe lời nói dối bịa đặt của Thiên Hành Kiện, ông ta giơ tay lên hạ đao xuống, tự tay kết liễu Thiên Hành Kiện!
Diệp Huyền Tần rất nhanh đã hút cạn khí cùng với sức sống của mười vị cường giả Phong Vương.
Anh đặc biệt lưu lại mạng sống của Chung Kim Dương.
Chung Kim Dương là cường giả quan trọng của nhà họ Chung, có thể ông ta biết vị trí của núi Thần.
Núi Thần, là nơi duy nhất có thể cứu được Từ Lam Khiết.
Quân đoàn Thanh Long, cũng giết hết năm vạn quân địch, tử thương vô số!
Diệp Huyền Tần cũng tham gia chiến đấu, năm vạn quân địch, rất nhanh đã bị tiêu diệt.
Từ đầu đến cuối, không đến nửa tiếng.
Nửa tiếng liền kết thúc trận chiến của năm vạn người, ở trên lịch sử cũng quả thực hiếm thấy.
Diệp Huyền Tần đi về phía Chung Kim Dương, chuẩn bị ép hỏi tung tích của núi Thần.
Nhưng, vừa đi được một bước, đất bùn ở dưới thân Chung Kim Dương đột nhiên lún xuống, Chung Kim Dương lập tức bị bùn quấn lấy.
Chết tiệt!
Có người độn thổ chuẩn bị cứu Chung Kim Dương.
Diệp Huyền Tần đang định tiến lên phía trước ngăn cản, lại nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng vang phụt một cái.
Anh vội vàng quay đầu, liền thất vị trí của chiến thần Côn Luân giả, bùn đất cũng lún xuống, chiến thần Côn Luân giả cũng bị bùn đất nuốt trọn.
Rất rõ ràng, dưới bùn đất có người đào hang, muốn cứu hai người này.
Diệp Huyền Tần không nói lời nào, trực tiếp nhảy xuống hang đất, lấy khí đào đất, ở dưới đất đuổi theo.
Anh đào không bao lâu, bèn đào