*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thế nhưng, chiến thần Côn Luân chỉ đuổi theo tượng trưng một lát rồi giả bộ thể lực không chống đỡ nổi mà dừng lại.
Ông ta còn muốn Chung Kim Dương đưa chiến thần Côn Luân giả đến, có cừu báo cừu có oan báo oan, nên tất nhiên sẽ không ép Chung Kim Dương ở lại.
Một trận chiến này, quân đoàn Thanh Long toàn thắng.
Quân địch thiệt hại năm sáu phần trăm, bỏ áo giáp dẫn binh chạy trốn, quân đoàn Thanh Long thì không chết một người.
Đầu tiên, quân đoàn Thanh Long rất mạnh.
Thứ hai, là Diệp Huyền Tần âm thầm ở một bên viễn trình thao túng kình khí hóa giải nguy cơ cho những người trong quân đoàn Thanh Long.
Khu cấm địa phía Nam, lại lần nữa thu về.
Diệp Huyền Tần ra lệnh: "Quân đoàn Thanh Long, trấn thủ khu cấm địa phía Nam."
"Kẻ xông vào, giết không tha!"
Tuân lệnh!
Quân đoàn Thanh Long phân tán ra bảo vệ khu cấm địa phía Nam.
Diệp Huyền Tần ôm Từ Lam Khiết vẫn còn hôn mê như trước, bước vào trong lăng Cổ Đế Vương.
Xâm nhập vào lăng Cổ Đế Vương, đến trước mỏ linh thạch, một màn trước mắt, khiến cho tim Diệp Huyền Tần như bị dao cắt.
Đội cảm tử Lang Vương, đám người vô danh ông Sở đang yên lặng nằm trên mỏ linh thạch.
Diệp Huyền Tần có thể cảm nhận rõ ràng, sinh mạng của bọn họ đang trôi đi rất nhanh, hòa vào mỏ linh thạch.
Đáng chết!
Hai mắt Diệp Huyền Tần đỏ tươi, chiến thần Côn Luân giả quả thật muốn dùng sinh mạng của bọn họ thai nghén ra mỏ linh thạch.
Diệp Huyền Tần nhanh chóng đi lên, tiến hành kiểm tra cho bọn họ trước.
Khá tốt, bọn họ còn một tia sinh mệnh cuối cùng.
Thế nhưng, nếu bản thân chậm thêm một phút, có khả năng bọn họ đã kiên trì không nổi.
Diệp Huyền Tần lập tức thi triển Thiên La Thập Tam Châm trong Tục Mệnh Châm, ổn định sinh mạng của bọn họ.
Rồi sau đó lại cho mỗi người ăn một viên hoàn hồn đạn.
Bận rộn xong, đầu Diệp Huyền Tần đã đổ đầy mồ hôi.
Anh thở hổn hển chửi thề một câu, nói với lão trưởng thôn và chiến thần Côn Luân: "Đưa bọn họ đến một góc vắng lặng, tĩnh dưỡng thân thể."
Vâng!
Lão trưởng thôn và chiến thần Côn Luân bận rộn đứng lên. Bây giờ Diệp Huyền Tần cũng chịu bó tay, bọn họ có thể sống hay không thì phải xem vận may của bọn họ.
Cũng không biết căn cơ của bọn họ có bị tổn hại hay không.
Nếu như căn cơ bị tổn hại, cho dù bọn họ tỉnh lại, sức mạnh cảnh giới cũng sẽ giảm mạnh.
Đối với võ giả mà nói, sức mạnh cảnh giới giảm mạnh còn khó chịu hơn cái chết.
Diệp Huyền Tần đặt Từ Lam Khiết lên mỏ linh thạch, lợi dụng kình khí dẫn luồng linh khí vào cơ thể Từ Lam Khiết, tẩm bổ cho cơ thể Từ Lam Khiết.
Linh khí nhập vào cơ thể, sắc mặt Từ Lam Khiết trở nên hồng hào hơn, đã có huyết sắc.
Nhưng mà, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, âm khí đó vẫn tán loạn trong cơ thể cô, cũng không bị linh khí làm tan biến hay trục xuất ra ngoài.
Đáng chết!
Vẻ mặt Diệp Huyền Tần đầy tức giận.
Xem ra không phải do Từ Lam Khiết tiếp xúc với người ở Âm Ti, không cần thận nhiễm lên cổ âm khí này. Mà là bị người Âm Dương cố tình đánh vào cơ thể Từ Lam Khiết, nếu không cổ âm khí này không có khả năng ngoan cố như vậy.
"Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, chỉ có thể đi tìm Âm Ti, rồi để cho Âm Ti ép âm khí trong cơ thể Lam Khiết ra."
Chiến thần Côn Luân dè dặt nói: "Thần Soái, tôi thì lại có một biện pháp, nói không chừng có thể cứu được một mạng của Lam Khiết."
"Nói." Diệp Huyền Tần không chờ được lên tiếng.
Chiến thần Côn Luân nói: "Khi tôi bị giam ở nhà họ Chung, có từng nghe người hầu trong nhà họ Chung nhắc