Chiến Thần Phong Vân

Chương 1652: Diệp Huyền Tần cảm thấy nguy hiểm




Trước kia anh đã đánh giá thấp thực lực của đội ngũ này rồi. Ở đội ngũ này chắc phải có hơn chục cường giả Phong Vương là ít.

Độc Tự Lang Quân là những chiến sĩ bình thường, họ không thể đấu nổi được mười vị cường giả Phong Vương. Huống chi bên này đối phương còn có một trăm nghìn binh linh tinh nhuệ và các tướng giỏi đứng chống lưng.

Vốn dĩ những người này là đội quân tinh nhuệ của bốn gia tộc giàu có đang ở ẩn, Nhưng sau khi gia chủ của bốn gia tộc bị thất lạc, bốn vị lão tổ Tuyệt Đỉnh thì mất tích, bốn gia tộc này đã bị sụp đổ, những người này không còn chủ nữa rồi.

Cuối cùng thì họ đã bị chiến thần Côn Luân giả hợp nhất lại.

Thấy đoàn quân Thanh Long, một người trong quân doanh của địch bước ra “Người đến là người phương nào! Mau rời khỏi đây đi! Đây là khu vực cấm, ai dám xông vào thì đều giết không tha!”Diệp Huyền Tần vừa nhìn đã nhận ra đối phương.

Trước kia người này là một Vương Giả ở ngoài cửa của gia tộc Chung Thị Chung Kim Dương, Diệp Huyền Tần cũng từng gọi là có quen biết với người này.

Diệp Huyền Tần đứng ra, lạnh nhạt hỏi: “Sao, chưa bao lâu mà đã quên tôi rồi à?”

Chung Kim Dương thấy Diệp Huyền Tần thì hoảng sợ: “Diệp Huyền Tần, anh… sao anh còn sống?”

“Tôi đã xem thường anh quá rồi. Nếu đã đến rồi thì đừng đi nữa, hôm nay tôi sẽ chém chết anh!”

Diệp Huyền Tần hừ mũi khinh thường: “Vậy thì phải nhìn xem anh có bản lĩnh ấy không đã.”

Chung Kim Dương nghe anh nói vậy thì bật cười như thể vừa nghe thấy một câu chuyện gì đó hài hước lắm. “Mọi người đã biết hết về chuyện anh tự bạo căn cơ, biến thành phế vật rồi. Con át chủ bài lớn nhất của anh chắc là đội ngũ sáu trăm người đứng phía sau nhỉ.”

“Trong doanh trại của tôi có mấy chục người cường giả Phong Vương, vô số người là Chiến Thần, những người còn lại thì cũng là các binh lính tinh nhuệ và những vị tướng dũng mãnh nhất. “Sáu trăm người thôi mà cũng muốn đấu với một trăm nghìn người của tôi, đúng là mơ giữa ban ngày!” Diệp Huyền Tân nở nụ cười đầy vẻ nghiền ngẫm: “Vậy thì thử xem thế nào!”

“Giết!”Anh ra lệnh một câu, chiến thần Côn Luân và đoàn quân Thanh Long lập tức lao thẳng vào quân doanh của kẻ địch.

Hai bên đánh giáp lá cà, cuộc chiến cực kỳ cam Nhân số của hai bên chênh lệch quá nhiều.

Sáu trăm chiến sĩ của đoàn quân Thanh Long vừa xông lên thì đã bị một trăm nghìn tên địch bao vây lại. Chiến thần Côn Luân lao thẳng về phía người cầm đầu kẻ địch – Chung Kim Dương: “Nộp mạng đi!”

Ông trưởng thôn cũng dẫn năm vị cường giả Phong Vương, xông lên chém chết mười vị Vương Giả của quân địch.

Cuộc chiến này rất căng thẳng, trời đất tối sầm lại, không gian méo mó, cảm giác như sắp tận thế đến nơi rồi…

Nếu người bình thường thấy cảnh này thì chắc chắn họ sẽ cho rằng đây là cuộc chiến giữa các vị thần trên trời vừa hạ phàm xuống vậy.

Chẳng bao lâu sau, ông trưởng thôn đợi mấy vị Vương Giả rồi tranh thủ giết chết nốt tất cả các cường giả Phong Vương trong doanh trận.

Bây giờ trong doanh trại của kẻ địch chỉ còn những tướng sĩ với thực lực Chiến Thần và thấp hơn mà thôi.

Những người này, khi đối mặt với cường giả Vương Cảnh thì cũng chỉ yếu ớt như con sâu con kiến mà thôi.

Đoàn quân Thanh Long có hẳn năm mươi ngườilà cường giả Phong Vương, họ đứng thành một hàng sau đó nhảy vào doanh trại của quân địch như máy thu hoạch mạng người, cứ vậy mà chém chết kẻ địch.

Nếu kẻ địch nào lọt lưới thì đều bị những cường giả chiến thần của đoàn quân Thanh Long vây lại giết nốt.

Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ sau, quân địch đã bị tổn thất rất trầm trọng.

Mười cường giả Phong Vương đều bị giết chết tại chỗ.

Một trăm nghìn tên lính cũng bị chết mất hơn nửa. Tử thi chất cao thành một ngọn núi nhỏ.

Chung Kim Dương trợn ngược mắt lên, hoảng sợ hít sâu một hơi.

Con mẹ nó, đây là đội ngũ thần tiên gì vậy.

Vốn dĩ anh ta còn tưởng là đội của mình có giấu hơn mười vị cường giả Phong Vương là đã giỏi lắm rồi. Không ngờ trong đội của đối phương lại có hẳn năm mươi vị cường giả Phong Vương, những người còn lại thì đều là Chiến Thần Đây là thiên binh thiên tướng hạ phàm à?

Ứu thế của Chung Kim Dương đã hoàn toàn biến mất, bản thân anh ta cũng trở nên tuyệt vọng.

Anh ta không thể dây dưa tiếp được nữa, nếu không thì năm mươi nghìn người lính còn lại này cũng sẽ bị giết sạch mất.

Anh ta đánh lui chiến thần Côn Luân đang đối chiến với mình, tức giận quát lớn: “Trốn, mau trốn hết đi cho tôi!”

Những người chiến sĩ kia bây giờ cũng chẳng thế đánh lại được nữa, Chung Kim Dương vừa ra lệnh như vậy, bọn họ liền nhanh chân bỏ trốn.

Mà Chung Kim Dương cũng không hề ham chiến, cũng điên cuồng chạy bán sống bán chất.

“Trốn đi đâu đấy, mau nộp mạng ra đây!” Chiến thần Côn Luân đang đối chiến dở cũng nhanh chóng đuổi theo cho bằng được.