Chiến Thần Phong Vân

Chương 1638: Diệp Niệm Quân thất bại




Dù sao Diệp Niệm Quân vẫn là con nít, sức lực có hạn, Chó Đen thừa dịp loạn nên đánh lén, ôm lấy Diệp Niệm Quân.

Diệp Niệm Quân không thể động đậy, cô bé bị chế ngu.Chó Đen lấy dao găm từ đùi ra, tức giận mắng: “Đồ láo toét, dám làm tổn thương tao, ngày hôm nay tao muốn tính mạng của mày! Con dao găm trong tay của anh ta giơ lên thật cao.

A, đừng!

Từ Lam Khiết sợ hãi, cô xông lên muốn ngăn cản. Diệp Niệm Quân cũng sợ thét chói tai, hai mắt nhắm nghiền.

Tuy nhiên, ở thời khắc mấu chốt, chỉ nghe thấy một tiếng keng giòn giã, con dao găm bay trong tay của Chó Đen bay đi.

Vừa rồi có một viên đá đánh vào con dao găm trên tay Chó Đen, do đó con dao găm bị văng đi.Ai!

Đám người Chó Đen cảnh giác nhìn phương hướng cục đá bay tới.

Vừa nhìn, nhất thời mọi người đổ mồ hôi lạnh ào ào.

Chẳng biết lúc nào, ở góc nhà lại có thêm một lão già đội nón rộng vành màu đen.

Lão già hòa làm một thể với góc tường đen tối, không nhìn kỹ thì đúng là không phát hiện được. Chó Đen mắng: “Ông là ai!” “Cút nhanh, dám nhúng tay vào chuyện nơi đây, tôi nhất định sẽ lấy tính mạng của ông!”

Lão già áo choàng chậm rãi đi về phía Chó Đen: “Cậu, không có tư cách biết được thân phận của tôi.”

Giọng nói của ông xám lạnh khàn khàn, giống như tiếng cọ xát của gỗ, thực sự rất âm u khủng bố.

Lão già áo choàng vừa đi tới, vừa lấy mũ xuống.

Đợi khi thấy rõ dáng dấp đối phương, tất cả mọi người đều sợ đến toàn thân giật mình.

Lão già này chỉ có nửa gương mặt.

Nửa gương mặt khác của ông lại tựa như bị lửa đốt, ngũ quan mờ nhạt vặn vẹo, toàn là da thịt thối rữa, vô cùng kinh tởm.

Có tên thuộc hạ còn ói ra tại chỗ.

Tuy nhiên, Chó Đen vẫn trấn định: “Tôi không cần biết ông có thân phận gì, phía sau chúng tôi có tứ gia bảo vệ, ông… ông không thể lay chuyển chúng tôi.”

Tứ gia? Lão già áo choàng lại trào phúng cười: “Ngay cả tư cách làm cháu trai của tôi, cậu ta cũng không có. “Giao con bé ra đây.” Ông túm lấy Diệp Niệm Quân.

Chó Đen vô thức đẩy tay của lão già áo choàng ra: “Cút ngay!” “Lão già kia, đây là ông đang muốn chết…

Lão già áo choàng cũng nổi giận, ông nhẹ nhàng búng ngón tay, luồng khí đen bắn ra từ đầu ngón tay ông, bắn vào người Chó Đen.

Lúc này Chó Đen bị luồng khí đen này đánh bay, đập vào vách tường, nôn ra máu liên tục.

Tình huống gì đây!

Người của Chó Đen bị dọa sợ đến mức trái tim suýt chút nữa nhảy ra.

Chỉ là nhẹ nhàng bắn ra, chưa từng đụng tới Chó Đen, mà hất tung người đàn ông nặng 90kg.

Ông là thần tiên hay sao?

Không phải, bộ dáng này của ông, rõ ràng chính là ma quỷ!

Lão già áo choàng túm lấy Diệp Niệm Quân, người của Chó Đen không dám cản.

Bọn họ có dự cảm mãnh liệt, dù là một trăm bọn họ thì đoán là cũng không phải là đối thủ của lão già áo choàng.

Diệp Niệm Quân sợ hãi, liều mạng giãy dụa, tay của lão già nhưng áo choàng tựa như kìm nhổ đinh, kẹp chặt cô bé, vốn không tránh thoát được.

“im bại ‘Lão già túm lấy Diệp Niệm Quân đi ra ngoài: “Một kỳ tài luyện võ tốt như vậy bị người ta đạp hỏng, thực sự là phung phí của trời!”

“Nhóc con, yên tâm đi, đi theo ông, ông đảm bảo con sẽ vẻ vang một đời.”

“Buông cô bé ra, ông buông cô bé ra cho tôi!”

Từ Lam Khiết cuồng loạn đánh về phía lão già áo choàng, cô muốn cứu Diệp Niệm Quân.

Tuy nhiên, Từ Lam Khiết chưa đụng tới lão già áo choàng, thân thể lão già áo choàng đã run lên, ông phóng khí đen ra lần nữa, Từ Lam Khiết bị bắn ngược trở về.

Lão già ra khỏi phòng, đi tới sân nhỏ, nhẹ nhàng giậm chân một cái, thân thể J5 như chim hồng bay lên trời, biến mất. : A, Niệm Quân, Niệm Quâ Ẻ Từ Lam Khiết không để ý thần thể Xe đớn, cô – xông ra muốn cứu Diệp Niệm Quân, nhưng trong viện đã không thấy bóng dáng của. Diệp. Niệm Quân và lão già áo choàng. : Từ Lam Khiết tối sâm mắt lại, suýt chút nữa ngất đi.