“Cô gái, hôm nay bác bán hàng không được, chỗ bánh trà xanh này cháu cho bé Quân ăn đi, để không lãng phí.
Một cô bán bánh bao bên cạnh thấy vậy cũng nói: “Đúng đấy, khách hôm nay ít quá.” “Cái lồng bánh bao này cũng cho bé Quân ăn.” “Bé Quân đáng yêu ăn bánh bao của nhà cô nhé.”
Cô cảm thấy rất cảm động.
Tất nhiên cô biết, không phải là không bán được nên họ mới cho mình bánh bao và bánh trà xanh. Họ đã nghĩ tới lòng tự trọng của cô cho nên mới tìm cớ cho đồ.
Từ Lam Khiết còn chưa kịp từ chối, thì hai người đã đưa bánh bao và bánh trà xanh cho cô rồi.
Cô cảm kích nói: “Ông và cô… cảm ơn hai người.” “Ân tình này, cháu xin ghi lòng tạc dạ”
Ông lão và cô bán hàng cười hiền: “Được rồi, khách sáo với chúng tôi làm gì.”“Làm gì mà ân với tình, tiện tay thôi.” “Được rồi, cháu mang về cho con bé ăn đi, đừng để nó đói.”
Cảm ơn, cảm ơn!
Từ Lam Khiết cầm bánh bao và bánh trà xanh trở Vừa quay đi thì hai người kia liếc nhìn nhau, khẽ về. thở dài. “Ây, cô gái này số rõ khổ.” “Chồng chết, một mình nuôi con, còn bị đám người của Chó Đen làm phiền cả ngày.
“Đúng vậy, tôi cũng bảo cô giới thiệu đối tượng cho cô ấy để cho người ta có chỗ dựa, cô không giới thiệu à?”
“Cô gái này vẫn còn trẻ, đẹp cũng đẹp, dáng người chỗ nào ra chỗ nấy, đàn ông thích cô ấy xếp hàng dài từ đầu phố đến cuối phố. Nhưng cô ấy lại không ưng. “Hả? Sao lại không chịu?” “Còn sao với trăng gì, vì chồng và con của cô ấy chứ sao.
“Ây, đúng là sống chịu tội. “Chết rồi, đám người của Chó Đen lại đến rồi, cô ấy lại gặp phiền phức rồi.” Hàng xóm láng giềng đều không biết, chồng của Từ Lam Khiết và một vị thần tướng nức tiếng xa gần, Diệp Huyền Tần.
Bọn họ chỉ coi cô là người bình thường.
Trước giờ cô cũng không hề rêu rao việc chồng mình là thần tưởng, việc biết quá nhiều sẽ có hại đến những người hàng xóm này.
Một đám du côn đang đi đến đây. Cầm đầu là “Chó Đen”.
Bọn họ nhận lệnh đến giết Từ Lam Khiết. Đám đàn êm của Chó Đen dè dặt nói: “Chó Đen, lần này chúng ta phải giết người thật đấy à?” “Bây giờ chúng ta đã bọ bên trên ghim rồi, nếu còn liên quan đến mạng người thì hậu quả không dám tưởng tượng.
Chó Đen chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Im mồm, đồ bỏ đi, nếu bây giờ mày sợ thì rút đi.” “Đừng quên, bây giờ Tứ Gia đã bao che cho chúng ta. Bối cảnh của anh ấy, chắc tạo không cần nói lại cho chúng mày đâu nhỉ?” “Anh ấy thừa khả năng bảo kê chúng ta.”
Hai chữ “Tứ Gia” này rất có sức nặng, nghe thấy hai chữ này thì đám đàn em của Chó Đen cũng yên tâm hơn nhiều.
Thoáng cái họ đã đến cửa nhà của Từ Lam Khiết.
Đúng lúc, cô vừa mở cửa để đi làm.
Thấy đám người của Chó Đen thì cô bất ngờ, sau đấy mới nhận ra phải đóng cửa. Chó Đen đến đây, chắc chắn không có gì tốt đẹp cá.
Nhưng đàn em anh ta xông lên, một chân đạp tung cửa, cánh cửa đập vào đầu cô, ép cô xuống đất.
Chó Đen cười lạnh nói: “Con nhãi, thấy anh mày đến nhà mà không ra đón tiếp, lại còn đóng cửa, sao thế, không chào đón anh à?”
“Mày có tin tao sẽ tống cổ mày ra khỏi đây không?”
Cô bi tấm ván đập vào nên hoa mắt váng đầu, đất trời quay mòng mòng.