Diệp Huyền Tần lập tức vận dụng Hấp Tinh Đại Pháp, ngăn cản đối phương.
Anh vẫn muốn ép Âm Ti Lão Quái khai ra tin tình báo của Âm Ti, nên không thể để ông ta bị giết.
Nhưng, khoảng cách giữa hai người quá xa, Hấp Tinh Đại Pháp của Diệp Huyền Tần không có hiệu quả.
Gã bay đến chỗ của Âm Ti Lão Quái, một tay chộp lấy hộp sọ của ông ta.
Chết tiết.
Diệp Huyền Tần mắng một câu, thoắt cái bay lên trước mặt gã, dùng Hấp Tinh Đại Pháp.
Sức mạnh của gã bị anh rút cạn.
Cuối cùng còn một Vương giả của Am Ti cũng bị năm mươi người chế trụ rồi, Diệp Huyền Tần dễ dàng rút cạn sức mạnh của đối phương.
Liên tiếp hấp thu sức mạnh của năm người Phong Vương cường giả, anh cảm thấy cơ thể đang trưởng lên như muốn nổ tung.
Anh vội ngồi xuống, bắt đầu tiêu hóa nguồn sức mạnh này.Trưởng thôn hét lên một tiếng: “Quân đoàn Thanh Long, bảo hộ thiếu chủ.”
Năm mươi Phong Vương cường giả của quân đoàn Thanh Long lập tức ghép thành một bức tường người, bảo vệ anh. Hơn năm trăm chiến thần từ các hộ gia đình đi đến, tự động bảo vệ Diệp Huyền Tần.
Thực lực của anh, tăng lên trông thấy. Đột phá Vương Cảnh, tiến vào Tuyệt Đỉnh, cảnh giới vững chắc.
Cuối cùng, anh về Tuyệt Đỉnh.
Tuyệt Đỉnh cảnh giới.
Thậm chí còn mạnh hơn giai đoạn Đỉnh Phong. Anh đứng dậy, cả người run lên, phóng ra kình khí hải dương.
Hào hùng rộng lớn, tạo ra thế thái sơn áp đỉnh. Tất cả quỳ xuống. “Chúc mừng thiếu chủ lại đạt đến Đỉnh Phong. “Tuyệt Đỉnh vừa ra, ai dám tranh phong.
Hai mắt Diệp Huyền Tần lạnh băng, nhìn về hướng đông.
Nơi đó là hướng kinh đô, cũng là nơi anh đã ngã xuống.
Diệp Huyền Tần: “Quân đoàn Thanh Long đâu.
Thân có!
Diệp Huyền Tần: “Theo ta về kinh đô, vương giả quay vê.”
Thần, tuân lệnh Thân vương phủ.
Nơi này đã bị xét nhà nhiều năm, sớm đã biến thành cái nhà hoang, hiếm có người đến, cỏ mọc um tùm. Nhưng hôm nay, thân vương phủ lại náo nhiệt không ngờ. Rất nhiều người hầu kẻ hạ đang bận rộn dọn dẹp đình viện, trang trí phòng ở.
Chiến thần Côn Luân, cũng chính là Hòa Mạnh Trường, tái chiếm thân vương phủ một lần nữa. Anh ta muốn xây lại thân vương phủ, thậm chí muốn quy hoạch quy mô và quyền thế của vương phủ gấp mấy lần.
Chiến thần Côn Luân đã năm giữ hổ phù của ba mươi tư sử, tam tỉ lục bộ, khống chế giới luyện võ của Đại Hạ, tương đương với năm trong tay một nửa Đại На.
Anh ta tái xây dựng thân vương phủ, lão quốc chủ cũng không dám nói gì.
Phần mộ tổ tiên của anh ta ở đằng sau của thân vương phủ.
Chiến thần Côn Luân và Thiên Hành Kiện đang mặc niệm ở mộ phần.
Thiên Hành Kiện khuôn mặt mờ mịt, gã không hiểu, bố là chiến thần Côn Luân vì sao phải đến tế bái mộ phần của phủ thân vương.
Chưa từng nghe bố có quan hệ thân thiết với phủ thân vương bao giờ.
Chiến thần Côn Luân Hòa Mạnh Trường, nhìn bia mộ bố mình là Hòa Thanh Thiên, trăm mối ngổn ngang.
“Bố, người bị Diệp Huyền Tần hại chết, chúng ta bị xét nhà, cũng do hẳn gây ra.”
“Đáng tiếc, năm đó con chỉ là đồ bỏ, trơ mắt nhìn hắn xét nhà mình lại không dám phản kháng.”
“Hôm nay, con trai nằm một nửa Đại Hạ, con xin thề, thù này phải báo.”
“Diệp Huyền Tần ngã xuống vực sâu vạn trượng, đến nay sống không thấy người chết không thấy xác.”
“Nhưng bố yên tâm đi, cho dù phải trả giá nào thì con cũng phải tìm ra hắn ta, lấy đầu hắn đến tế bái bố”
Anh ta liếc Thiên Hành Kiện ở bên cạnh: “Thiên Hành Kiện, quỳ xuống.”
Vẻ mặt Thiên Hành Kiện mù mờ: “Phụ vương, giao tình giữa nhà chúng ta và phủ thân vương mà cũng phải quỳ xuống sao?”
Chiến thần Côn Luân gật đầu: “Tất nhiên.”
“Nếu không có Hòa thân vương, cũng sẽ không có bố”
“Ông ấy tặng bố một mạng, lễ nào lại không quỳ xuống cảm tạ sao?”