“Mẹ kiếp, lão già kia, ông còn sống à! Ông dám diệt phân đàn Âm Ti của ta thì hôm nay ta phải chém ông! Buông ta ra, ta phải đánh với ông ta một trận!”
Lão quái đã trở thành kẻ tàn phế thì sao có thể tránh thoát khỏi tay Diệp Huyền Tần chứ. Ông ta quơ quào muốn tóm lấy lão trưởng thôn.
Lão trưởng thôn liếc nhìn lão quái, thở dài: “Lão quái, không ngờ ông bị giam lâu vậy nhưng vẫn không biết hối cải. Cũng được, hôm nay tôi sẽ dùng chính nghĩa để phán xét ông!”
Diệp Huyền Tần nghe vậy thì sửng sốt.
Không ngờ lão trưởng thôn và lão quái lại quen biết, hơn nữa lão trưởng thôn biết được lão quái bị nhốt dưới sông ngầm trong lòng đất. Nghe lão quái nói, không lẽ phân đàn Âm Ti bị trưởng thôn diệt trừ sao? Phân đàn Âm Ti không phải bị sư phụ Ông Tư Bạch dẫn Bất Chí đi diệt trừ sao? Chẳng lẽ… Trưởng thôn này cũng là cấp dưới của sư phụ Ông Tư Bạch?
Lão quái giãy giụa dữ dội muốn lao vào trưởng thôn, Diệp Huyền Tần dứt khoát giơ tay đánh vào gáy lão quái. Lão quái lại ngất xỉ.
Diệp Huyền Tầm không kiềm được hội thăm lão trưởng thôn “lão trưởng thôn, ông là cấp dưới của sự phụ Ông Tư Bạch phải không?”
Lão trưởng thôn gật đầu: “Đúng vậy, Ông Tư Bạch chính là chủ của chúng tôi. Năm đó chúng tôi đi theo chủ của mình diệt phân đàn Âm Ti ở đây, cũng nhốt lão quái dưới sông ngầm trong lòng đất.
Diệp Huyền Tầm mừng rỡ “Lão trường thôn màu nói cho ta biết sự phụ Ông Tư Bạch của tôi đang ở đầu? Đây là mệnh lệnh, nhất định phải thành thật trà lời tôi Lão trường thôn thở dài.
“Thiếu chủ xin lỗi Năm đó chủ nhân đưa chúng tôi đến đây thì lập tức rời đi, không nói với chúng tôi ông ấy sẽ đi đầu Diệp Huyền Tầm to và thất vọng.
Sự phụ bào các người ở đây có mục đích giả Lão trưởng thôn đầu Chủ tử đã tính ra có ngày Thiếu chủ sẽ gặp tai hoạ ngày đầu, sau đó đi ra từ thác nước ở vách đại Chủ tử bào chúng tôi ở đây chờ ngài Diệp Huyền Tầm tò mò mới “Sư phụ Ông Tư Bạch của tôi biết coi bói sao?
Lão trường thân cười “Chủ nhận tình thông thiên văn địa lý, chỉ tay và cung hoàng đạo, có thể tính được trong vòng khoảng ba trăm năm, bởi ra được kiếp mạn của Thiếu chủ thì không có gì khó cả “
Diệp Huyền Tầm như có điều suy nghĩ. “Ông nội, con mang chân dung của Thần sông tại rồi nè.” Cô bé cầm một bức chân dung chạy tới.
Lão trưởng thôn vội vàng mở ra. Quả nhiên đó là bức chân dung của Diệp Huyền Trần.
Diệp Huyền Tần không khỏi cảm khái, sư phụ Ông Tư Bạch đúng là một người có tài năng toàn diện, thực lực mạnh mẽ, hiểu biết về bói toán, kể cả bức chân dung cũng được vẽ vô cùng tinh xảo. Diệp Huyền Tần hỏi: “Lão trưởng thôn, xin hỏi sư phụ tôi bảo mọi người chờ tôi ở đây là có mục đích gì?”
Lão trưởng thôn mỉm cười: “Thiếu chủ, xin đi theo tôi.” “Được!” Diệp Huyền Tần đi theo trưởng thôn vào làng. Anh phát hiện, thôn xóm này không nhỏ chút nào, ít nhất phải ba bốn trăm gia đình, hơn ngàn người. Nhưng lúc nãy chỉ có ba bốn trăm người ra đón tiếp mình, hơn nữa tất cả đều người già, phụ nữ và trẻ con, không hề thấy một người đàn ông nào. Sáu trăm người còn lại đã đi đâu rồi? Diệp Huyền Trần nghi ngờ khôn cùng.
Cô bé Ánh Linh tò mò quan sát Diệp Huyền Tần, cô bé hấp háy đôi mắt to sáng hỏi: “Anh ơi, anh thật sự là Thần sống sao? Mấy năm qua em gửi ngôi sao nhỏ cho anh anh có nhận được không ạ?”
Diệp Huyền Tần mỉm cười thiện ý: “Ừ, anh có nhận được.” “Vậy thì tốt.” Ánh Linh cười ngọt ngào, như thể đã làm được một chuyện rất đáng kiêu ngạo.
Diệp Huyền Tân nhỏ giọng hỏi thăm lão trưởng thôn: “Trưởng thôn, tại sao cô bé này gọi tôi là Thần sông?”
Lão trưởng thôn kiên nhãn giải thích: “Lũ trẻ không hiểu hai từ “Thiếu chử, vì vậy tôi đã gạt chúng nói ngài là Thần sông! Mỗi ngày những đứa bé này sẽ chờ đợi ở bên bờ, chờ Thiếu chủ ra khỏi thác nước chỗ vách đá.”