Lời nói của Chung Thiên Thanh không phải không có ý trào phúng: “Quốc chủ, ngài cũng không còn người có thể tin dùng.” Đối phương yên lặng, lời của Chung Thiên Thanh chính là sự thật.
“Kẻ nào nói Đại Hạ của ta đã mất hết người có thể tin dùng?” Một tiếng rống giận vang vọng từ phía chân trời, rung động đến tận đáy lòng!
Chung Thiên Thanh vội theo tiếng nhìn lại.
Người vừa tới là Chiến thần Côn Luân cùng Thiên Hành Kiện.
Đương nhiên, Chiến thần Côn Luân này là Hòa Mạnh Trường đóng giả. Chiến thần Côn Luân thật sự từ khi được Diệp Huyền Tần cứu khỏi môn phiệt Chung Thị, vẫn luôn tĩnh dưỡng ở Lương Yên.
Chung Thiên Thanh trợn mắt giận dữ nhìn Chiến thần Côn Luân.
Chiến thần Côn Luân này đã sớm gia nhập vào kế hoạch xuất thế của nhà họ Chung.
Có điều vào thời điểm nhà họ Chung bắt đầu triển khai kế hoạch xuất thế, Chiến thần Côn Luân lại biến mất không tung tích, không cách nào liên lạc được với ông ta.
Ngay tại lúc này ông ta lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa giọng điệu còn thể hiện sự trung thành tuyệt đối với Đại Hạ.
Ông ta muốn phản bội môn phiệt nhà họ Chung sao?
Lão Quốc chủ nói: “Bốn môn phiệt lớn lánh đời tự tiện xuất thế, bao vây Quốc Phủ ý đồ mưu phản, đây là tội đáng chết! Hiện tại ta ra lệnh cho cậu chém chết loạn thần tặc tử, mau chấp hành!”
Chiến thần Côn Luân: “Thần tuân chỉ”
Anh ta và Thiên Hành Kiện đẳng đăng sát khí đi về hướng Chung Thiên Thanh.
Chiến thần Côn Luân và Thiên Hành Kiện tuy đã sớm đến Phong Vương, nhưng dưới tình huống bình thường, hai người liên hợp chắc chắn không phải đối thủ của Chung Thiên Thanh..
Có điều hiện giờ Chung Thiên Thanh bị thương nghiêm trọng, vừa rồi còn tổn hại phần lớn căn cơ, ai thua ai thẳng không xác định được.
Chung Thiên Thanh cười thê thảm: “Chiến thần Côn Luân, quả nhiên làm tốt lắm. Chiêu trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi của ông chơi cũng thật thành thạo.”
“Hừ, phản bội tôi, tôi cũng sẽ không cho ông sống yên lành!”
Ông ta nhìn về phía quốc chủ, cao giọng hát lớn: “Lão Quốc chủ, ông nghe đây cho tôi. Ông thật sự cho rằng Chiến thần Côn Luân này thật sự là Chiến thần Côn Luân sao? Ông ta là trung thần Đại Hạ, muốn giữ gìn tôn nghiêm luật lệ Đại Hạ sao? Sai, sai mười phần…
Lòng Chiến Thần Côn Luân và Thiên Hành Kiện lập tức như lửa đốt. Hai người liếc nhau, kiên quyết không cho Chung Thiên Thanh tiết lộ chân tướng sự việc ra, lập tức tăng nhanh tốc độ tấn công về phía Chung Thiên Thanh.
Chung Thiên Thanh không thể không cầm miệng, toàn lực chiến đấu quyết liệt.
Có điều vết thương của Chung Thiên Thanh quá nặng, hơn nữa còn hư hại căn cơ, thực lực sụt giảm. Không tới ba phút, Chung Thiên Thanh đã bị một chưởng của Chiến thần Côn Luân đánh gục.
Trong khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, trong lòng Chung Thiên Thanh tràn đầy chua xót, mỉa mai chính mình.
Bốn môn phiệt lớn lánh đời lại bị Chiến thần Côn Luân gài bẫy cả đường!
Đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ. Chiến thần Côn Luân lo Chung Thiên Thanh giả chết, còn cố ý chém mấy đao lên người ông ta.
Rồi sau đó, lệnh cho Thiên Hành Kiện: “Dũng sĩ, đi kiểm tra xem còn dư nghiệt nào khác của bốn môn phiệt lớn không. Đảm bảo đám loạn thần tặc tử kia phải lấy mạng chuộc tội!”
Vâng.
Người trong bốn môn phiệt lớn đều biết anh ta đóng giả thân phận của Chiến thần Côn Luân, cần phải giết chết toàn bộ diệt khẩu.
Chiến thần Côn Luân lục soát ra hổ phù từ bốn đại môn chủ đã chết.
Hổ phù của 34 sử quan, tam tư lục bộ.
Anh ta đi đến trước cửa Quốc Phủ, hô: “Quốc chủ, thần có một yêu cầu quá đáng”
Quốc chủ: “Nói!”
Chiến thần Côn Luân: “Hiện giờ, trăm ngàn đại quân của bốn môn phiệt lớn vẫn bao vây thủ đô, uy hiếp Quốc Phủ, không thể khinh thường. Thần muốn dùng hổ phù kêu gọi toàn bộ võ giả Đại Hạ, thảo phạt trăm ngàn quân địch, mong Quốc Chủ cho phép.
Quốc chủ yên lặng.
Đương nhiên ông ta nhìn ra được lòng lang dạ sói của Chiến thần Côn Luân. Ông ta muốn học bốn môn phiệt lớn, thống lĩnh giới võ đạo Đại Hạ.
Nếu đáp ứng chính là tương đương với việc giao quân quyền Đại Hạ vào tay ông ta.
Quốc chủ đã sớm nhìn ra Chiến thần Côn Luân có ý đồ xấu, không tin được ông ta.