Bất Chí cùng ông Sở nghi ngờ quan sát Môn phiệt Chung Thị rồi rơi vào trầm tư.
“Đệ tử canh gác ngoài cửa Môn phiệt Chung Thị hôm nay quả thực ít hơn nhiều.”
“Hơn nữa nội môn cũng tiêu điều quạnh quẽ, có chút kì lạ.”
Diệp Huyền Tần đột nhiên biến sắc: “Đáng chết, Môn phiệt Chung Thị chắc chắn đang tung đại chiêu gì đó với Đại Hạ!”
“Đi, chúng ta qua đó xem xét tình hình.”
Hàng người chạy thẳng tới Môn phiệt Chung Thi.
Nhà họ Chung Thạch Môn vốn bị Diệp Huyền Tần đánh tan bây giờ lại mọc lên san sát, hơn nữa trông còn giàu có hơn cả Thạch Môn trước đây.
Có điều, cái điểm giàu có này đối với Diệp Huyền Tần mà nói vẫn chẳng là cái gì cả.
Người giữ cửa Nhà họ Chung phát hiện Diệp Huyền Tần, nhất thời giật cả mình, đồng tử nở to, giống như nhìn thấy ma quỷ vậy.
Đến tận bây giờ, quang cảnh Diệp Huyền Trân bạo ngược người của Nhà họ Chung, hắn vẫn nhớ như in.
Có thể nói, Diệp Huyền Tần để lại cho hắn một bóng ma tâm lí nặng nề. Hắn không hề do dự mà quay người lui vào trong.
Có điều Diệp Huyền Tần lại hét lên: “Đứng yên, chạy cái gì mà chạy”
Người giữ cửa bất đắc dĩ, chỉ có thể dừng bước lại: “Không biết thần soái đến đây có việc gì?”
Diệp Huyền Tần: “Tôi muốn gặp gia chủ Nhà họ Chung của anh, bảo ông ấy ra đây.”
Người giữ cửa sắc mặt khó xử nói: “Xin lỗi, gia chủ nhà tôi đang bế quan, ngày xuất quan vẫn chưa xác định được.”
“Cho nên, vẫn mời thần soái hôm khác đến. Đợi đến ngày gia chủ xuất quan, tôi sẽ tự khắc thông báo với anh.”
Diệp Huyền Tần: “Anh tưởng tôi đang thương lượng với anh sao?”
“Lập tức đi thông báo, nếu không đừng trách tôi xông vào.”
Chuyện này…
Khuôn mặt người giữ cửa bất đắc dĩ: “Được rồi, bây giờ tôi đi thông báo.”
Người giữ cửa bước vào cửa đá, sau đó đóng chặt cánh cửa lại, gấp gáp chạy đến phủ ngoại vụ.
Bây giờ, gia chủ Nhà họ Chung đã dẫn theo người có sức chiến đấu cao nhất của Nhà họ Chung đi đến thủ đô rồi.
Hiện giờ người có sức chiến đấu mạnh nhất Nhà họ Chung, chính là đệ nhất chiến thần ngoại môn, Chung Cảnh Hạo!
Diệp Huyền Tần cầu kiến gia chủ Nhà họ Chung không phải là chuyện nhỏ, nhất định phải mời đệ nhất chiến thần ngoại môn Chung Cảnh Hạo giải quyết.
Chung Cảnh Hạo nghe người giữ cửa nói xong, cũng cảm thấy đau trứng vô cùng.
Con mẹ nó sớm không đến muộn không đến, lại cứ phải đến vào lúc này, đây chính là vấn đề nan giải với hắn mà.
Bây giờ gia chủ Nhà họ Chung đã dẫn đại đội thảo phạt bí mất đến thủ đô “bức cung” rồi.
Nếu để Diệp Huyền Tần biết được gia chủ Nhà họ Chung không ở, vậy “đại kế bức cung” không phải sẽ bị lộ ra ngoài sao. Hơn nữa Diệp Huyền Tần vô cùng dã man tàn bạo, rất có khả năng hắn ta sẽ mượn gió bẻ măng, cướp sạch mọi thứ của Nhà họ Chung mất.
Lúc này sự việc quan trọng là, nhất định phải xin ý kiến gia chủ Nhà họ Chung.
Chung Cảnh Hạo lập tức tóm lấy máy truyền tin, liên lạc với gia chủ Nhà họ Chung Chung Thiên Thanh, kể lại chuyện thần soái “đột nhiên đến thăm” cho ông ta biết.
Chung Thiên Thanh nghe xong cũng ngơ ngẩn cả người.
Bây giờ cao thủ Nhà họ Chung đều bị điều động ra ngoài, ở lại chỉ có một vài chiến thần võ sĩ, chắc chắn sẽ không thể ngăn được Diệp Huyền Tân.
Nhỡ đâu Diệp Huyền Tẫn cướp bóc trắng trợn, Nhà họ Chung sẽ tổn thất nặng nề Có điều, ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại. Cái nguy hiểm này, đồng thời cũng là một cơ hội!
Ông ta lập tức mệnh lệnh Chung Cảnh Hạo: “Phụng mệnh lệnh của tôi, giữ chân Diệp Huyền Tân.”
“Tốt nhất để hắn ta ở mãi trong Nhà họ Chung, miễn cho hắn ta đến phá hoại kế hoạch thu lưới của tôi.”
“Đó… được rồi.” Chung Cảnh Hạo bất chấp khó khăn mà gật đầu.
Hắn ta đã từng thấy tính khí hung bạo của Diệp Huyền Tần, một lời không hợp sẽ đánh người.
Không biết hắn ta có thể giữ chân anh không?
Nhưng đây là mệnh lệnh của gia chủ, hắn ta không thể không nghe…
Đôi mắt hắn ta xoay tròn, nảy ra một sáng kiến.
Hắn nói với người giữ cửa: “Để Diệp Huyền Tần vào… Không, mời anh ta vào bên trong đi.”
Hả?
Người giữ cửa còn tưởng mình vừa nghe nhâm nữa.
“Mời” Diệp Huyền Tần vào trong, có khác gì mới sói vào nhà đâu?
Người giữ cửa nói: “Anh Chung, hãy suy nghĩ kỹ…”