Diệp Huyền Tần vội nói: “Lê Nhất Sinh, ông quân y, các người ở khu cấm phía Nam chờ nhé.”
“Độc Lang, anh tiếp tục trấn thủ khu cấm phía Nam.”
“Ông Sở, Bất Chí, hai người theo tôi đi tìm linh Khuôn mặt Độc Lang lộ vẻ không vui: “Anh, hay là để ông Sở ở lại đây đi, để em cùng anh đi địa.”
tìm linh địa.”
Ông Sở “soạt” một tiếng chạy mất dạng: “Thằng nhóc, cậu mơ đi.”
“Lão đây biết nhiều hiểu rộng, có thể giúp thần soái phân biệt thiên tài địa bảo, tôi đi là thích hợp nhất.”
Diệp Niệm Quân: “Sư phụ Sở, ngài chạy ngược hướng rồi…”
Ông Sở: “..
Ông Sở, Bất Chỉ cùng Diệp Huyền Tần và Diệp Niệm Quân đi tìm linh địa, ông quân y cưng chiều nhìn về phía Lê Nhất Sinh: “Nhất Sinh, thần soái giúp cháu giải quyết được vấn đề thi võ rồi nhỉ.”
Lê Nhất Sinh gật đầu nói: “Ông nội, thật ra thần soái không chỉ giải quyết vấn đề thi võ của riêng cháu, còn giải quyết luôn cả vấn đề của tất cả thí sinh thi võ đợt này.”
“Không, anh ấy thậm chí giải quyết luôn cả vấn đề thi võ của mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm sau rồi ấy.”
Hum?
Ông quân y nghe đến mơ màng: “Nhất Sinh, cháu có ý gì vậy?”
Độc Lang nói: “Nói thật với ông vậy.”
“Anh tôi giết Kinh Vương, giam lỏng ba mươi bốn sử, ba ti sáu bộ, thậm chí giải tán bốn môn phái võ cổ đại, giệt trừ tất cả những lực lượng có khả năng thao túng trường thi.”
Cái gì!
Ông quân y cứng đờ tại chỗ, trợn mắt há mồm. Kinh Vương, ba mươi bốn sử, ba ti sáu bộ… Những người này quản lí cả một giới võ đạo Đại Hạ đấy.
Nhưng bây giờ, thần soái lại giết sạch những nhóm người này…
Giới võ đạo Đại Hạ, bây giờ hoàn toàn trong sạch rồi. Anh ta nhẹ nhàng quỳ xuống đã có thể làm cho giới võ đạo Đại Hạ dậy lên mưa tanh gió máu. Ông quân y cảm thấy ngầu đến mức đủ để thổi bay cả đời ông ta.
Bên này, đám người Diệp Huyền Tần thẳng tiến về hướng Tây Bắc xuất phát.
Sau khi chạy điên cuồng cả nửa ngày, Diệp Huyền Tần đột nhiên nhận ra một chuyện: Bọn họ đang tiến gần đến một trong Bốn đại môn phiệt ẩn giới – môn phiệt Chung Thị.
Ông Sở cũng nhận thức được vấn đề này. Ông ta cẩn thận nói: “Thần soái, cậu nói mảnh linh địa ấy có khi nào ở trong Môn phiệt Chung Thị không?” Diệp Huyền Tần gật đầu: “Quả thực có khả năng này.” Bất Chí vội nói: “Không có khả năng này đâu.”
Vì sao cơ?
Ba người tò mò nhìn về phía Bất Chí.
Bất Chỉ đáp: “Tôi đã vì Môn phiệt Chung Thị mà cống hiến hết nửa đời người, nhưng chưa bao giờ thấy trong Môn phiệt Chung Thị có linh địa.”
Ông Sở giễu cợt nói: “Ông chỉ là một người hầu, đến có tư cách vào nội môn còn không có, sao biết được bên trong không có linh địa.”
Bất Chí: “Các người đừng quên, tôi còn có một Tiểu Bát.”
“Tiểu Bát là cơ sở ngầm của tôi, đừng nói đến Môn phiệt Chung Thị, cho dù là Tam Đại Ẩn Thế Môn Phiệt khác, bất kì một góc ngách bí mật nào, Tiểu Bát đều có thể tự do ra vào.”
Hai người như đang nghĩ gì đó gật gù: “Ừ, quả thực cũng có lí”
Bất Chí nói: “Có điều, tôi từng nghe đệ tử trong Môn phiệt Chung Thị nói qua.”
“Bọn họ nói, bốn vị lão tông của Bốn đại môn phiệt ẩn thế đang nghỉ ngơi khôi phục nguyên khí trên ngọn núi thần bí mật.”
“Núi thần, khả năng rất cao đó chính là linh địa.”
Diệp Huyền Tẫn không khỏi kinh ngạc: “Nếu linh địa thật sự là ngọn núi đó, trên đó có linh đan diệu dược đủ cung cấp cho giưới võ đạo Đại Hạ cả trăm năm.
“Nhất định phải tìm được núi thần”
Trong lúc thảo luận, hàng người tiến sát đến Môn phiệt Chung Thị.
“Đợi một chút.” Diệp Huyền Tần vốn chuẩn bị chỉ đi ngang qua Môn phiệt Chung Thị rồi tìm núi thần, lúc này lại đột nhiên kêu dừng.
Sao thế?
Bất Chỉ cùng ông Sở khó hiểu nhìn về phía Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần nói: “Lẽ nào các người không cảm thấy, Môn phiệt Chung Thị hôm này có chút vắng vẻ sao?”