*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh mắt của ông ta nhìn vào ba vị đại chưởng môn.
Hai chân của ba vị đại chưởng môn run cầm cập. "Bốn môn phái võ thuật lâu đời lớn, quỳ xuống nghe lệnh!"
Ba vị đại chưởng môn cùng với người của bốn môn phái lớn lần lượt quỳ xuống.
Kinh Vương: "Hiện nay đã điều tra rõ bốn môn phái võ thuật lâu đời lớn thao túng kỳ thi võ thuật thống nhất, trộm cắp vận mệnh quốc gia, tội ác tày trời." "Phán quyết bốn môn phái lớn tịch thu tài sản, giết hết cả nhà, do Thủ Đô thi hành ngay lập tức! "Các người tự ra tay hay để tôi tự ra tay?"
Cái gì!
Người của bốn môn phái võ thuật lâu đời lớn gục ngã ngay tại chỗ.
Kinh Vương vậy mà lại muốn chém cả nhà bọn họ, quả thật là quá tàn nhẫn.
Một tia may mắn cuối cùng trong lòng bọn họcũng không còn sót lại chút gì nữa rồi.
Tất nhiên bọn họ biết rằng mục đích Kinh Vương làm như vậy là để bảo tồn các phương pháp luyện thuốc và kỹ năng chiến đấu cổ truyền.
Nhìn thấy Kinh Vương bước về phía ba vị đại chưởng môn.
Ba vị đại chưởng môn không thở nổi nữa.
Đột nhiên Chung Thiên Thanh hét lên: "Thần soái, cậu... cậu bảo vệ tôi một mạng!" "Tôi sẽ cho cậu biết tất cả các phương pháp luyện thuốc và kỹ năng chiến đấu cổ truyền mà tôi biết." Chưởng môn phái Thái Sơn cũng lên tiếng: "Chúng tôi biết nhiều phương pháp luyện thuốc và kỹ năng chiến đấu cổ truyền hơn đám con cháu nòng cốt đó."
Chưởng môn phái Long Hổ: "Đúng vậy, tôi nguyện ý lấy phương pháp luyện thuốc và kỹ năng chiến đấu cổ truyền ra trao đổi." “Đáng chết!”
Kinh Vương tăng tốc độ.
Diệp Huyền Tần cũng lập tức hạ lệnh cho Độc Lang, Sát Lang và ông Sở: "Bảo vệ ba người." “Được!”
Độc Lang, Sát Lang và ông Sở ngay lập tức tiến lên cản đường Kinh Vương!
Kinh Vương tức giận đến mức trợn trừng hai mắt: "Đồ khốn, mau cút ra cho tôi!" "Nơi đây là Thủ Đô, là địa bàn của tôi. Tôi đangthực thi pháp luật như thường. Các cậu đây là đang muốn cản trở thi hành pháp luật!"
Độc Lang: "Ông nói vậy thì là vậy đi." “Cậu...
Sắc mặt Kinh Vương tái mét.
Tên nhóc này vậy mà lại quang minh chính đại thừa nhận cản trở việc thực thi pháp luật của Kinh
Vương,
Thực sự không coi ông ta ra gì.
Ông ta nghiến răng: "Được, được lắm!" "Các cậu cản trở việc thực thi pháp luật của tôi, tôi có quyền giết các cậu!" "Hôm nay, các cậu nhất định phải chết!"
Sát Lang giơ thanh kiếm dài ra, thanh kiếm dài phát ra âm thanh kim loại trong trẻo êm tai. "He he, vậy còn phải hỏi thanh phi kiếm của tôi có đồng ý hay không đã."
Ông Sở: "Bớt nói những lời vô ích đi." "Chỉ là đồ chơi này mà đòi xứng xưng vương sao? Hôm nay tôi sẽ cho ông mở mang tầm mắt, cái gì mới thật sự là vương!"
Ba người đang chuẩn bị ra tay, ngọn núi đột ngột rung chuyển,
Âm thanh ầm ầm giống như sấm sét từ trên trời lăn xuống vậy.
Máy bộ đàm trên tay Sát Lang vang lên: "Trấn Bắc tướng quân, quân địch đang đến!"Sát Lang: "Là quân địch nào?"
Máy bộ đàm: "Theo phán đoán sơ bộ chắc là ba đội kỵ binh lớn của Đại Hạ."
Hi!
Hiện trường vang lên một trận âm thanh lạnh lùng! Ba đội kỵ binh lớn đã tồn tại từ thời lập quốc.
Bây giờ họ là một trong mười binh đoàn hàng đầu của Đại Hạ.
Ba binh đoàn hàng đầu đối đầu với Đội quân Sát
Lang của Sát Lang.
Kẻ mạnh kẻ yếu vừa nhìn đã biết.
Sát Lang: "Ngăn bọn họ lại." "Kẻ nào dám tự ý xông vào, giết không thương tiếc!"
Không chút sợ hãi nói với máy bộ đàm: "Hiểu rồi!" Kinh Vương nói: "Tôi ra lệnh cho ba đội kỵ binh lớn đến thi hành pháp luật, tiêu diệt bốn môn phái lớn." "Cậu ngăn chặn bọn họ là cậu đang chống lại luật pháp, là công khai kích động cuộc chiến nội bộ." "Tôi sẽ báo cáo vấn đề này, mời quốc chủ đưa ra quyết định.
Sát Lang: "Có cái đầu ông đấy. Thật là lắm lời nói nhảm, muốn ra tay thì ra tay đi, đừng đe doạ tôi." “Tôi
Kinh Vương phát điên rồi.
Nhưng ông ta không dám ra tay. Bởi vì chỉ có một mình ông ta thì không phải đối