Bắt Chí nói: "Phía thế lực kia ẩn núp rất sâu, đến không có hình đi không có vết, cho đến hôm nay tôi vẫn không lấy ra được chứng cứ chứng minh sự tồn tại của đối phương." "Nói như vậy thì ban ngày Đại Hạ là những người chúng ta, nhưng về đêm lại là thể lực kia đang chi phối" "Tất cả tài nguyên của Đại Hạ, đối phương đều hưởng một nửa, thậm chí bao gồm cả quặng linh thạch ở chỗ này."
Trong lòng Diệp Huyền Tần thấp thỏm lo âu.
Loại uy hiếp đang âm thầm ẩn núp này mới tính là sự uy hiếp thật sự.
Cho đến hôm nay, bản thân lại không hề nhận ra sự tồn tại của đối phương một chút nào,
Nghĩ lại đã thấy sợ hãi,
Một ngày không trừ khử được bọn họ thì Đại Hạ ngày đó không được an ổn
Diệp Huyền Tán: "Có biện pháp nào tìm ra đối phương không?"
Bắt Chỉ lắc đầu: "Không có biện pháp nào cả. Ngay cả chủ nhân... Khu khu, chỉ có bọn họ muốn để chúng ta tìm được thì chúng ta mới có thể tìm ra.
Chủ nhận?
Diệp Huyền Tần nhạy bén nắm bắt được từ khóa này: "Ông nói chủ nhân, có phải là ân sư tóc trắng của tôi không?" "Thầy tóc trắng của tôi mất tích có liên quan đến thể lực thần bí này phải không?"
Bất Chỉ mơ hồ đáp: "Có lẽ... là có đi."
Diệp Huyền Tần thản nhiên gật đầu nói: "Chuyện này tôi sẽ điều tra cặn kẽ. " "Thế lực thần bí kia phải nhổ cỏ tận gốc." "Đúng rồi, bọn họ có liên quan gì đến bốn môn phiệt ẩn thế lớn không?" "Nếu tôi diệt trừ bốn môn phiệt ẩn thế lớn, có thể ép đối phương ra ngoài không?"
Bất Chỉ cười chua xót nói: "Anh quả xem trọng tôi rồi, những gì tôi biết và thế lực thần bí kia chỉ có bảy nhiều đây thôi "Dudc roi."
Trong giọng nói Diệp Huyền Tán tràn đầy và thất vong.
Bắt Chí nói: "Hiện tại có thể để cho Tiểu Quân Quân bái tôi làm thầy được rồi đó."
Diệp Huyền Tần: "Về sau ông và ông lão Sở củng nhau dạy bảo Tiểu Quân Quân võ công đi."
Bất Chỉ và ông lão Sở đều là những cường giả thế hệ trước hiếm có.
Kỹ thuật chiến đấu của bọn họ tu luyện được cổ xưa, truyền thống mà lại hiếm thấy.
Nếu như kế thừa của bọn họ bị chặt đứt như vậy, quả thực vô cùng đáng tiếc.
Ngược lại chỉ bằng để Tiểu Quân Quân tiếp thu những điều này.
Hai người đi ra khỏi lăng để vương.
Độc Lang vẫn một mực canh giữ cửa động.
Nhìn thấy hai người đi ra, Độc Lang vội vàng sài bước nhẹ nhàng đi lên. "Anh, em nghe nói anh muốn cho Niệm Quân tập
VÕ?" Diệp Huyền Tần gật đầu: "
Độc Lang nói: "Em không đồng ý" "Con đường tập võ này vô cùng gian nan cực khổ Hơn nữa để trở thành võ giả, nhất định phải trải qua hàng trăm đau khổ, thậm chí còn có thể nguy hiểm đến tính mạng" "Trăm vạn đại quân đội cảm tử Lang Vương của em đủ để bảo vệ tiểu chủ, không cần phải đề tiểu chủ tập võ làm gì."
Diệp Huyền Tấn nói: "Tôi cũng không mong muốn con gái tập võ." "Có điều, trời phú cho Tiểu Quân Quân khả năng tập võ rất mạnh mẽ, có lẽ đây là món quà lớn mà ông trời đã ban tặng cho nó, con bé thuộc về cả thế giới võ dao Dai Ha." "Tôi không thể vì sự ích kỷ của bản thân mình mà khiến thế giới võ đạo của Đại Hạ phải chịu tổn thất."
Độc Lang: "Nhưng mà..."
Diệp Huyền Tần: "Lời của Lam Khiết nói cũng không có hiệu quả, cậu cảm thấy cậu có khuyên tôi được không?"
Độc Lang á khẩu không trả lời được Cuối cùng anh ta giận dữ trơn trang mắt nhìn ông lao sở và Bát Chỉ: "Hừ, hai lão già các ông nghe rõ lời tôi nói dây" "Cho dù cuối cùng hai người các ông ai trở thành thầy giáo của tiểu chủ, ai dám khiến tiểu chủ chịu ẩm ức thì đừng có trách Độc Lang tôi dẫn đại quân Lang Vương đào tung mà tổ nhà các người lên."
Diệp Huyền Tần mất kiên nhẫn nói: "Cút đi. Con đường tập võ của Tiểu Quân Quân ngoài ông lão sở và Bất Chỉ ra, các người khác không được nhúng tay vào" "Võ giả không chịu khổ, chỉ có thể là gối thêu hoa mà thôi, tập võ có ích lợi gì." "Độc Lang, qua hai ngày nữa chính là lúc kì thi võ thuật thống nhất diễn ra. Đến đây, tôi có nhiệm vụ cho cậu."
Thời gian hai ngày trôi qua trong chớp mắt.
Ngày hôm đó là ngày thi kỳ thị võ thuật thống nhất.