Hoàng Chí Kiểu bay thẳng đến bàn làm việc, cầm lấy khẩu súng trên mặt bàn bắn về phía Diệp Huyền Tán.
Bánh Nưởng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, Hoàng Chi Kiều vừa chuyển động là anh ta đã lập tức trốn ngay sau tường.
Mà Diệp Huyền Tấn thì vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, vững như bàn đá vậy.
Đùng!
Một tiếng súng nặng nề vang lên từ trong căn phòng kín, đinh tai nhức óc.
Viên đạn có chớp điện, bắn thẳng về trận của Diệp Huyền Tần.
Ở cái thể ngàn cân treo sợi tóc này, Diệp Huyền Tấn bỗng nắm chặt tay lại, cơ thể anh lập tức phòng ra một vương giả kình khí, tạo ra một lớp kình khí che chờ quanh người.
Đạn bắn vào lớp kinh khí chế chờ như bàn vào kinh chống đạn, bắn vào là mất lực đi, rơi xuống đất.
Tiếng kim loại leng keng rơi xuống đất, cứ như là âm thanh của ma quỷ vậy, kẹt trong đầu của mọi người thật lâu.
Cái tình huống đặc biệt gì đây?
Người nọ còn không di chuyển, viên đạn tới bên cạnh anh ta rồi nhưng vẫn đâm đầu xuống đất.
Anh ta có thần tiên bảo vệ sao?
Bánh Nưởng cảm thán: "Ông đây biết mà, anh ta là thần tiên hạ phàm đấy!"
Diệp Huyền Tần bước từng bước đến Hoàng Chí Kiều, sát khi đằng đẳng
Hoàng Chí Kiều sợ hãi, quỳ xuống đất cầu xin: “Cao nhân, xin tha mạng... Cao nhân, xin tha mạng"
Trước mặt người có thực lực mạnh, Hoàng Chí Kiều không thể không nhận thua được.
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: "Phiền mày nhắn với lão đại của mày." "Hai ngày sau, tao sẽ xuất hiện ở kỳ thi võ thuật thống nhất “Nhất định, nhất định" Hoàng Chí Kiều gật đầu như giá tới, sự lo lắng cuối cùng cũng buông xuống. Ông ta còn tường Diệp Huyền Tấn sẽ tha cho mình, nếu không thì làm sao mà nhấn cho lão đại được.
Ngay lúc ông ta đang thả lòng người thì Diếp Huyền Tần bỗng búng ngón tay, một cây ngân châm với tốc độ mắt thường không thấy được đâm vào trong xương sọ Hoàng Chí Kiểu
Hai mắt Hoàng Chí Kiểu khẽ đào một cái rồi cứng đờ ngã nằm xuống.
Bánh Nướng: “Tiên thuật, thật sự chẳng giống người thường tí nào.”
Á!
Người phụ nữ thấy Hoàng Chí Kiểu chết thảm thi sợ điên lên.
Cô ta gần giọng là hét: "Người đâu, cứu tôi với giết người rồi."
Ám am am!
Hành lang lúc này loạn cả lên, một đồng người cùng nhau tuôn về căn phòng nhỏ này.
Một màn trước mắt làm cho đám người điên cuống run rẩy cả lên.
Lão đại của bọn chúng, thất khiếu chảy máu mà chết. Nhưng tại hiện trường lại chẳng có vết tích gì là đánh nhau, khi này bọn họ cũng chẳng nghe được bắt kỳ động tĩnh gì.
Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
Người phụ nữ chỉ tay về phía Diệp Huyền Tấn: “Là anh ta, chính anh ta giết anh Hoàng "Mau, mau giết anh ta báo thù cho anh Hoàng đi.
Mọi người dùng ánh mắt kẻ thù mà nhìn Diệp Huyền Tần: "Khốn kiếp, dám giết người của phái Thái Sơn chúng tạo, nó phải chết." "Các anh em, xôi lên."
Diệp Huyền Tần bỗng nhiên hét lên một tiếng: “Hai tay tôi chẳng hề dinh tỉ máu của người vô tội. "Hôm qua ai không theo dõi Diệp Niệm Quân thì hãy đứng ra tự thủ, tôi có thể tha cho các người một màng." "Tao khinh."
Đám người hùng hùng hồ hồ: “Mẹ nó, mày nghĩ mày là ai?" "Hôm nay mày mới là đứa phải chết, có xin tha thì cũng là máy." "Ha ha, mày có xin tha thì cũng không được đầu Giết anh Hoàng thì có chết một nghìn lần cũng chẳng đủ để chuộc tôi" "Giết
Diệp Huyền Tan vô cùng thất vọng. "Một đám không biết trời cao đất rộng”
Anh cũng lười phải phí thời gian với đám người này, thẳng tay thi triển phong vương kỹ thuật: Thất tinh hồ quyền.
Chiêu thứ nhất, hổ phách
Một con hồ hùng vĩ, dũng mãnh, hình thành trên đỉnh đầu của anh, và sau đó lao về phía những đám người kia.
Kỳ thế quá là mạnh mẽ, bắt đầu cuốn theo những trận cuồng phong.
Đám này chỉ là những tên võ giả bình thường.
Đối mặt với phong vương kỹ thuật chúng chẳng có sức đánh trả chút nào.
Cuối cùng thì, mọi người bị kình khí mãnh hổ gây thương tích, hấp hối, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
So sánh với sự sợ hãi trong lòng thì chút thương tích trên người này chẳng có bao nhiều cả.