*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Khốn kiếp!” Diệp Huyền Tần không nhịn được mà nắm chặt tay lại.
Bốn mốn phái lớn võ thuật cổ xưa đều nhúng tay vào kỳ thi thống nhất võ thuật, lần này phải chỉnh bọn họ mới được.
Ngoài ra, tất cả những người theo dõi Diệp Niệm Quân, có ý muốn xuống tay với cô bé đều cần phải chết!
Diệp Huyền Tần thả Bánh Nướng ra: “Mày, dẫn tạo đi tìm tất cả người từ ba môn phái lớn mà đêm qua theo dõi Diệp Niệm Quân.”
Bánh Nướng xoa xoa mặt, run lẩy bẩy đứng dậy: “Được, tôi... tôi dẫn anh đi. Anh ta vừa nói, vừa nháy mắt cho đám thủ hạ.
Sau khi thấy Bánh Nướng bình an thì đảm thủ hạ của anh ta chẳng còn cố kỵ gì cả, nhao nhao móc lấy súng ra, nhắm thẳng vào Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần bày ra vẻ mặt khinh thường.
Cái sự uy hiếp này đối với anh mà nói thì như trò trẻ con vậy.
Bánh Nướng lại hét ầm lên: “Chết tiệt!” “Tôi hôm qua bọn tao thua thiệt dưới tay thủ hạ của mày, mày nghĩ rằng bọn tạo không phòng bị gì à?”
“Đệch, hôm nay mày mà không quỳ xuống xin lỗi ông đây thì ông đây sẽ bắn mày thành cái sàng!”
Hiệu trưởng cũng cả giận nói: “Cái thứ cặn bã nói cho sống thì phí cả tài nguyên”
“Bánh Nướng, tôi kiến nghị các cậu giết chết anh ta đi, sẵn tiện giết cả vợ anh ta luôn.”
“Cứ như thế thì Diệp Niệm Quân sẽ trở thành cô nhị, rồi phái Cổ Mộ tụi mình không phải là được tùy ý làm gì thì làm à?”
“Yên tâm đi, cho dù giết chết hai người bọn họ thì phái Cổ Mộ chúng ta cũng sẽ giải quyết công bằng chuyện của cậu.”
Bánh Nướng nhếch miệng cười: “Ừ, đề nghị của chị hấp dẫn thật đấy.”
“Bây giờ tim tôi cứ đập thình thịch”
“Nhưng mà giết nó đi thì có lợi cho nó quá mất rồi.”
“Ê thằng nhóc, mau gọi cái thằng người hầu hôm qua đánh lộn với bọn tao tới, hai đứa chúng mày tát nhau xin lỗi thì tạo sẽ để cho hai tụi mày chết đã một tí."
“Không thì, chậc chậc, nghe nói vợ mày cũng rất là tươi ngon mọng nước nha, ha ha."
Đám thủ hạ của anh ta cũng bắt đầu nhao nhao chế giễu vợ của Diệp Huyền Tân.
Diệp Huyền Tần nhìn đám người đó như là đang nhìn người chết.
“Phái Cổ Mộ chúng ta? Hóa ra một người hiệu trưởng cô lại là người của phái Cổ Mộ."
“Vậy xem ra mấy năm nay cô cũng buôn bán được không ít trẻ em nhỉ.”
“Lúc đầu tao còn đang muốn xử tử mấy người ngay tại chỗ luôn, nhưng bây giờ xem ra thì, xử tử chúng mày thì vẫn còn nhẹ lắm.”
“Tao sẽ điều tra việc này thật rõ ràng, chúng mày sẽ trả giá rất đắt cho những việc chúng mày gây ra."
“Xàm xí!”
Bánh Nướng tức giận điên người: “Đến lúc này mà vẫn còn mạnh miệng”
“Các anh em, đừng có ngẩn người ra đó chứ, ra tay!”
“Đầu tiên là phế bỏ tứ chi nó đi, rồi từ từ hành hạ nó sau.”
Bốn tên thủ hạ của anh ta không do dự cầm súng lên bắn.
Tiếng súng vang lên.
Nhưng mà, ngay lúc súng vang lên thì Diệp Huyền Tần lại biến mất ngay tại chỗ.
Tất cả mọi người đều bối rối, người đâu rồi? Ẩn thân tại chỗ ư? Mục tiêu biến mất cả rồi, còn bắn gì mà bắn.
Bọn họ vội vã tìm mục tiêu.
Nhưng mà, ở bốn phía lại không hề có mục tiêu.
"Ngẩng đầu lên!”
Giọng điệu lạnh như băng truyền từ trên đầu xuống.
Mọi người vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ khi nào mà Diệp Huyền Tần lại leo lên trên trần nhà rồi.
Chúng nó vội vã giơ súng lên.
Nhưng Diệp Huyền Tần vung tay một cái, bắn mấy cây ngân châm vào giữa tay cầm súng của bọn họ.
Bốn người tay co quắp lại, không nhịn được mà buông súng xuống.
Diệp Huyền Tần “Từ trên trời giáng xuống”, đứng ngay giữa bốn người, chân quét một cái, bốn người té xuống mắt đất.
Anh lấy một cây chủy thủ từ trong tay áo ra, Diệp Huyền Tần nhanh như chớp mà cắt đứt gân tay gân chân bốn người.
Tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt vang vọng trong phòng làm việc thật lâu.
Diệp Huyền Tần lo rằng tiếng kêu của chúng sẽ dọa các bạn nhỏ trong nhà trẻ nên thẳng chân đá cho mỗi người một cái ngất đi.
Ánh mắt của Diệp Huyền Tần lại rơi