*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Nếu như bọn họ có thể đem những thiên tài võ thuật này bồi dưỡng thành tài thì còn dễ, chỉ sợ có bọn họ dính vào là những hạt giống này bị hủy hoại mất.
Những hạt giống tốt này, chỉ có giao cho Đại Hạ mới có thể trưởng thành khỏe mạnh được.
Phái Cổ Mộ, phá hủy quốc vận của Đại Hạ, phải chết!
Diệp Huyền Tần hừ lạnh nói: “Nếu như tôi không đồng ý thì sao?”
Bánh Nướng thất vọng thở dài: “Vậy thì xin lỗi.”
“Thiên tài bị phái Cổ Mộ bọn tôi nhìn trúng thì đến bây giờ vẫn chưa có ai thoát khỏi tay bọn tôi cả.”
Diệp Huyền Tần: “À, nói thế nghĩa là các người không chỉ nhìn trúng một hạt giống tốt là con gái tôi rồi.”
Bánh Nướng nói: “Đương nhiên.”
“Nhưng mà, hiện nay thiên tài võ thuật ngày càng ít đi. Năm nay ở Thủ Đô chỉ tìm được hai người.”
Diệp Huyền Tần chậm rãi thu súng lại. Bánh Nướng còn tưởng là Diệp Huyền Tần đã đồng ý rồi.
Anh ta cười nói: "Anh đã nghĩ thông suốt như vậy thì tốt rồi.”
“Mấy năm sau anh sẽ cảm thấy sự lựa chọn của hôm nay là vô cùng sáng suốt đó.”
Anh ta móc ra một tờ giấy đặt trước mắt Diệp Huyền Tần: “Ký tờ hợp đồng nhận nuôi này nè, phái Cổ Mộ bọn tôi sẽ nuôi con gái anh thành tài."
Diệp Huyền Tần không nói một lời, vung tay tát một cái.
Một cái tát này đánh cho cả người Bánh Nướng vọt lên, xoay tròn 360 độ sau đó là ngã ngay xuống đất.
Tất cả mọi người ở đây đều căng thẳng.
Bọn họ đều đã thử qua thực lực của người hầu Diệp Huyền Tần, Độc Lang, bọn họ trước mặt Độc Lang nhỏ yếu như con kiến hôi vậy.
Nói vậy nghĩa là chủ của anh ta thực lực cũng chẳng yếu. Nếu đánh nhau thật thì có thể bọn họ chẳng phải là đối thủ.
Mọi người còn chưa lấy lại tinh thần thì Diệp Huyền Tần đã đá nhẹ một cái vào tường.
Bức tường vừa dày vừa nặng lại bị Diệp Huyền Tần đá ra một cái lỗ lớn.
Chân của anh tùy tiện mà giẫm lên đầu của Bánh Nướng: “Câu hỏi tiếp theo của tôi, anh nghĩ kỹ mà trả lời.”
“Nếu như anh nói sai một chữ thì đừng có trách chân tôi không nể tình.”
Bánh Nướng sụp đổ, người này là một tên biến thái, đá một phát mà đã đá ra một lỗ lớn trên tường rồi, anh ta mà đá mình thì đầu mình sẽ bị đạp thành bùn nhão mất.
Bánh Nướng vội vàng hô: “Tôi nói, tôi nói hết.”
Diệp Huyền Tần: “Bắt đầu từ khi nào mà anh lại phát hiện ra con gái tôi là thiên tài võ thuật?”
Bánh Nướng nói: “Chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra đo lường chỉ số nhạy bén và sức mạnh của mỗi đứa trẻ.”
“Sau khi kiểm tra xong thì phát hiện, cho dù là độ nhạy bén hay là sức mạnh của Diệp Niệm Quân, tất cả đều vượt xa những đứa trẻ bằng tuổi gấp mấy lần."
“Cô bé... Cô bé là thiên tài võ thuật nghìn năm có một, à không phải là triệu năm có một.”
Diệp Huyền Tần thầm kiêu ngạo trong lòng, đường đường là đời sau của Thần Soái, sao có thể là hạng người tầm thường nào được.
Sau đó, Diệp Huyền Tần bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, nét mặt lại nghiêm túc. “Tối hôm qua các người theo dõi Diệp Niệm Quân.”
"Có phải các người định trực tiếp bắt Diệp Niệm Quân đi không?”
Nếu bọn họ thật sự muốn bắt Diệp Niệm Quân thì sẽ trở thành tội bắt cóc trẻ em!
Đó là một trong những tội ác nghiêm khắc nhất của Đại Hạ.
Bánh Nướng không dám nói dối, vội vàng thành thật khai báo.
“Bọn tôi... bọn tôi không có trực tiếp bắt trẻ em đi, không có giống với bắt cóc trẻ em đâu.”
“Sau khi bọn tôi đem đứa nhỏ đi xong thì sẽ nói rõ chuyện cho người giám hộ, rồi để lại một số tiền lớn.”
“Hơn nữa mọi năm đều cho bọn họ cơ hội để thăm nuôi.”
Chết tiệt!
Ánh mắt của Diệp Huyền Tần nghiêm túc lên, đám người này chẳng khác gì với đám bắt cóc trẻ em mấy.
Nếu hôm qua không phải là do Lam Khiết nhanh trí, đúng lúc mà cầu cứu mình thì hậu quả anh cũng chẳng dám nghĩ tới.
Trong cơn giận dữ, chân Diệp Huyền Tần khẽ dùng sức, Bánh Nướng lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt.