Diệp Huyền Tần nằm tay thành nắm đấm và nói: “Nói như vậy thì phái Cổ Mộ không phải chỉ mới lần đầu tiên cho người thi hộ.”
“Hừm, phái Cổ Mộ dám nhúng tay vào việc thi võ, lần này nhất định phải cho họ diệt môn.
Độc Lang đột nhiên nói: “Anh, đột nhiên em nhớ ra hình như phái Cổ Mộ này cũng có nguồn gốc từ núi Trung Nam.
“Anh nói thử xem phái Cổ Mộ có quan hệ gì với môn phiệt Chung Thị trên núi Trung Nam không?”
Diệp Huyền Tần nói: “Chuyện này rất có khả năng”
“Tôi nghi ngờ thực ra phái Cổ Mộ là con rối của môn phiệt Chung Thị “Nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện này!” Giữa đường, đột nhiên người quân y già nhận được điện thoại.
Sau khi tắt điện thoại, người quân y già nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Thần Soái, e rằng tôi không thể cùng về với mọi người nữa. “Tôi vừa mới nhận được điện thoại từ viện quân y, bệnh nhân mà tôi phụ trách đột nhiên có diễn biến bệnh, tôi bắt buộc phải về để xử lý gấp.” Diệp Huyền Tần gật đầu và nói: “Được, ông về trước đi.”
“Chuyện của cháu nội ông cứ giao cho chúng tôi.”
“Ông đưa địa chỉ nhà ông cho tôi đi.
“Được.”
Người quân y già để lại địa chỉ nhà rồi vội vã rời đi.
Diệp Huyền Tần và Độc Lang nhanh chóng đến địa nơi cần đến, đó là một khu dân cư nhỏ cũ kĩ và rách nát.
Người quân y già là người của gia tộc quân nhân có tiếng nhưng ông ta vẫn sống ở chỗ rách nát thế này, Diệp Huyền Tần không thể không khâm phục tính công chính liêm minh của ông ta.
Khi Diệp Huyền Tần và Độc Lang vừa mới vào trong khu dân cư nhỏ thì liền chú ý thấy có một bóng người trên quảng trường.
Đó là một thiếu niên trẻ, đang đánh quyền, dù cho mồ hội đã toát ra cả người nhưng cậu ta vẫn không chịu dừng lại nghỉ ngơi.
Quyền cước của đối phương rất linh hoạt, hơi thở ổn định, mặc dù chỉ tu luyện quyền pháp thông thường nhưng có thể phát huy ra được uy lực tối đa của quyền pháp, đạt đến trình độ hoàn mỹ.
Vừa nhìn thì đã biết cậu ta là một hạt giống hiếm có.
Độc Lang lấy tấm hình mà người quân y già đưa choanh ta ra.
Người đàn ông trên tấm hình giống hệt như người thiếu niên trẻ tuổi đang luyện quyền pháp kia.
Độc Lang nói: “Anh, cậu ta chính là cháu trai của người quân y già, Lê Nhất Sinh.
Diệp Huyền Tần gật đầu và nói: “Ừ, là một hạt giống tốt.” “Hèn gì lại bị phái Cổ Mộ nhằm vào, muốn cậu ta đi thi hộ.”
“Đi, qua đó xem thử: Lúc này, có một bà cụ già chống gậy, run run đi về phía Lê Nhất Sinh. Lúc bà ta đi qua bậc tăng cấp thì suýt chút bị vướng ngã.
Bà cụ già này chắc là mắt kém. Lê Nhất Sinh nhìn thấy bà cụ già thì mới dừng việc tập quyền lại, chạy sang đón bà ta.
“Bà nội, sao bà lại đến đây?”
Bà cụ già nghe thấy tiếng của cháu trai thì nở nụ cười vui mừng trên mặt.
“Nhất Sinh, sao lại luyện quyền đến quên cả ăn cơm thế?”
“Về với bà, bà nội nấu cơm chín rồi.”
Lê Nhất Sinh nói với vẻ còn hơi tiếc nuối: “Bà nội, bà ngồi đây một lát đã.”
“Cháu còn một chiêu nữa vẫn chưa ngẫm ra, đợi cháu ngầm ra rồi thì sẽ cùng bà về ăn cơm.
Bà cụ già thở dài một hơi, vuốt tay lên đầu Lê Nhất Sinh và nói: “Thôi được, bà nội ở đây đợi cháu.
Bà cụ già ngồi xuống, Lê Nhất Sinh thì lại tiếp tục bắt đầu đánh quyền.
Độc Lang thầm mắng: “Cái cậu thanh niên này đã luyện công đến mức độ quên ăn quên ngủ rồi, nếu như không cho cậu ta tham gia cuộc thi võ thuật thì sao xứng đáng với tâm huyết của cậu ta Diệp Huyền Tần cũng than thở: “Suýt chút nữa là phái Cổ Mộ đã làm mất hạt giống tốt của tôi rồi, đúng là tội đáng muốn chết!”
Ánh mắt Độc Lang sáng lên, cậu thiếu niên này có thể được Diệp Huyền Tần chính miệng khen là “hạt giống tốt” thì tiềm lực của cậu ta phải vượt xa sức tưởng tượng của Độc Lang.
Diệp Huyền Tần bước về phía Lê Nhất Sinh, Độc Lang cũng đi theo phía sau.
Lê Nhất Sinh và bà cụ già nhìn thấy hai người họ thì vẻ mặt đột nhiên trở nên căng thẳng.
Lê Nhất Sinh bất giác bước lên trước bảo vệ bà cụ già và nói: “Các người là ai?”
“Có phải là người do phái Cổ Mộ phái đến không?”
Diệp Huyền Tần lắc đầu và nói: “Không phải.”
Lúc này tâm trạng của Lê Nhất Sinh và bà cụ già mới bớt căng thẳng.