Vẻ mặt của ông già tóc bạc có chút khẩn trương, len lét nháy mắt với chú vẹt.
Chú vẹt hiểu ý, cho nên bay trở về chỗ cũ.
Diệp Huyền Tần chú ý tới sự mờ ám của ông già tóc bạc, có thể xác định ông ta chính là chủ nhân của chú vẹt này.
Nếu không ở chung vài chục năm thì không thể đào tạo ra sự ăn ý như vậy.
Trong lòng của anh có chút thất vọng, Anh vốn tưởng rằng chủ nhân của chú vẹt là sư phụ Ông Tư Bạch.
Diệp Huyền Tân tiến lên và nói: “Ông cụ, ông chính là chủ nhân của chú vẹt này à.” Ông già tóc bạc lắc đầu: “Vẹt gì? Tôi không biết.”
Diệp Huyền Tân nở nụ cười, Đối mặt với anh còn có thể bình tĩnh trừng mắt nói mò, Tổ chất tâm lý này không phải là thứ mà một người giúp việc có thể sở hữu.
Ông già này khẳng định có lai lịch không tầm thường.
Diệp Huyền Tần nói với Chung Thiên Thanh: “Tôi muốn ông già này.”
Chuyện gì vậy?
Ông già bùng nổ tại chỗ: “Cậu muốn một ông già như tôi làm cái gì.”
“Tôi cũng không đi theo cậu.”
“Tôi cống hiến sức lực cho nhà họ Chung suốt mấy đời, nhà họ Chung mới là nơi tôi thuộc về, ngoại trừ nhà họ Chung ra thì tôi sẽ không đi đâu cả.”
Diệp Huyền Tần: “Chuyện này không do ông quyết định.”
Ông già giúp việc nói: “Cậu dẹp ngay cái ý định này đi, tôi tuyệt sẽ không đi cùng với cậu.” Nói xong, ông già giúp việc bước vào trong nhà.
Không nghĩ tới Diệp Huyền Tần bắt chú vẹt lại: “Nếu ông không đi theo tôi thì tôi sẽ bóp chết nó…
Con mẹ nó…
Ông già giúp việc thật sự muốn nhảy dựng lên chửi “Má nó”. Rõ ràng là một Thần Soái, làm thế nào anh có thể kiêu ngạo và lưu manh như vậy!
Cái trán của Chung Thiên Thanh nhíu chặt, Ông ta không hiểu tại sao Diệp Huyền Trân lại cổ chấp với một người giúp việc như thế.
Xem ra người giúp việc này không bình thường.
Trên người của ông ta nhất định cất giấu bí mật trọng đại gì đó.
Chung Thiên Thanh vội hỏi: “Thần Soái, dừng tay.”
“Ông ta là người giúp việc của nhà họ Chung chúng tôi, chết cũng là quỷ của nhà họ Chung.”
“Dựa vào cái gì mà cậu nói mang đi là mang đi!”
Diệp Huyền Tần: “Nhớ kỹ, đây là mệnh lệnh chứ không phải thỏa thuận!”
“Tôi phải mang ông ta đi.”
“Nếu ông dám ngăn cản thì tôi sẽ lật tung nhà họ Chung!”
Anh…
Chung Thiên Thanh tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt.
Diệp Huyền Tần bắt ông già giúp việc lại, anh mạnh mẽ mang ông ta ra ngoài. Ông già giúp việc khóc lóc cầu xin giúp đỡ: “Chủ nhân, mau cứu tôi.”
“Cầu xin ông, để tôi cống hiến sức lực cả đời cho nhà họ Chung đi.”
“Mau ngăn tên liều lĩnh này lại …
Sắc mặt của Chung Thiên Thanh thay đổi mấy lần, mấy lần muốn ra tay ngăn Diệp Huyền Tần lại, Có điều, vừa nghĩ tới sự sắp xếp mấy trăm năm của nhà họ Chung ở bên ngoài, ông ta vẫn cưỡng chế ra tay kích thích.
Vì một ông già giúp việc mà phá hủy sự sắp xếp mấy trăm năm của nhà họ Chung, Không đáng.
Nhìn thấy hành động của Chung Thiên Thanh, Ông già giúp việc cũng yên tĩnh lại, vẻ mặt của ông ta tràn đầy thất vọng.
Ông ta vốn còn muốn khơi mào trận chiến giữa Diệp Huyền Tần và Chung Thiên Thanh, Hiện tại xem ra, ông ta đã đánh giá cao tầm quan trọng của mình.
Diệp Huyền Tân dò hỏi: “Ngài tên là gì?” Ông già giúp việc trả lời: “Người khác đều gọi tôi là Bất Chí.”
Diệp Huyền Tân: “Tiền bối Bất Chí, xin hỏi tại sao ngài lại truyền tin tức cho tôi và tiết lộ tin tức của chiến thần Côn Luân vậy?”
Ông già giúp việc: “Không phải tôi đã nói con vẹt đó không phải của tôi hay sao, tôi cũng không có truyền tin tức cho cậu.”
Diệp Huyền Tần trả lời: “Tôi cũng không nói là ngài truyền tin tức cho tôi thông qua con vẹt này nha.”
Ông già giúp việc: “…”
Tê liệt, khinh thường.
Diệp Huyền Tần: “Tiền bối Bất Chí, xin hỏi ngài và sư phụ Ông Tư Bạch có quan hệ như thế nào?”
“Ngài nhất định biết được bây giờ ông ấy đang ở chỗ nào.”
Ông già giúp việc lạnh nhạt nói: “Ngay cả cậu cũng không nhận ra thì làm sao mà tôi quen biết sư phụ của cậu được.”
Diệp Huyền Tân cười một cách tinh nghịch: “Phải không?”
“Tôi tin chắc ngài nhất định sẽ nói cho tôi biết.”
Diệp Huyền Tần nói xong thì đột nhiên tăng tốc.