Nếu bọn họ thật sự xông vào, Thì môn phiệt Chung Thị sẽ tổn thất vô số báu vật và công pháp, Không bằng ông ta chủ động đưa cho bọn họ một ít để dụ bọn họ rời đi.
Về phần cho phép Diệp Huyền Tần ra vào môn phiệt Chung Thị một cách tùy ý.
Cùng lắm thì mỗi lần anh đến thì ông ta tự mình theo dõi anh là được.
Chung Thiên Thanh nói: “Được, tôi đồng ý với điều kiện của cậu.”
Diệp Huyền Trần trả lời: “Coi như ông thức thời.”
“Độc Lang, Sát Lang, Hắc Bao Công, ba người các cậu đi theo chủ nhân của nhà họ Chung để lấy báu vật và công pháp, cùng với chiến thần Côn Luân.” “Tôi đi vào bên trong môn phiệt Chung Thị để shopping.”
“Sớm nghe nói khu nhà cao cấp của nhà họ Chung có thể so sánh với cung điện, hôm nay tôi phải mở mang tầm mắt một chút.”
Độc Lang nhỏ giọng nói: “Anh, bọn em sẽ hấp dẫn sự chú ý của người nhà họ Chung, anh cố gắng trộm nhiều một chút.”
Ba người Độc Lang còn tưởng rằng Diệp Huyền Tần đi vào môn phiệt Chung Thị để trộm báu vật.
Mà trên thực tế, Diệp Huyền Tần không định làm như vậy.
Anh chỉ muốn tìm ra chủ nhân của chú vẹt đã mang thông tin đến cho mình.
Diệp Huyền Tần nghi ngờ chủ nhân của chú vẹt này không phải là sư phụ Ông Tư Bạch, Nhưng người này nhất định có liên quan đến Ông Tư Bạch.
Ba người Độc Lang đi theo người nhà họ Chung để đón chiến thần Côn Luân, công pháp và báu vật.
Diệp Huyền Tân nhanh chóng bước vào cửa đá và đi vào môn phiệt Chung Thị.
Chung Thiên Thanh bàn giao lại mọi chuyện cho cấp dưới phụ trách. Còn ông ta thì tự mình đi theo sau Diệp Huyền Tần với một khoảng cách nhất định, để tránh việc anh lấy trộm báu vật của nhà họ Chung.
Diệp Huyền Tần móc chú vẹt đưa tin cho mình ra, thả nó ngay tại chỗ.
Cái trán của Chung Thiên Thanh nhíu chặt, Ông ta không hiểu tại sao Diệp Huyền Tần lại thả một chú vẹt ra.
Chú vẹt này có bí mật gì?
Chú vẹt nhận thấy sự tự do thì nhanh chóng bay thẳng một mạch về phía đông.
Diệp Huyền Tẫn lập tức đuổi kịp, một tấc cũng không rời.
Cuối cùng, chú vẹt dừng trước cửa của một khu sân, nó dùng mỏ để gõ cửa.
Không hề nghi ngờ, chủ nhân của chú vẹt ở trong cái sân này.
Diệp Huyền Tần nâng nó lên, nhẹ nhàng gõ cửa sân một cái.
Có điều, không có ai đáp lại anh cả.
Diệp Huyền Tần trực tiếp đẩy cửa ra.
Trong sân là một mớ hỗn độn với đầy đủ các nông cụ và củi.
Diệp Huyền Tần tăng tốc và đi vào nhà chính. Bên trong căn nhà chính cũng vô cùng keo kiệt, chỉ trưng bày vài món vật dụng rách nát, có điều được dọn dẹp cũng rất sạch sẽ.
Thông qua những vật dụng trong nhà thì có thể xác định chủ nhân của nơi này là một ông già.
Diệp Huyền Tần nhắm mắt suy nghĩ, tinh tế cảm nhận, Anh thực sự cảm nhận được hơi thở của sư phu! Người này có khả năng cao là sư phụ Ông Tư Bach.
Trong lòng của anh càng kích động hơn.
Diệp Huyền Tần quay đầu lại, nhìn chằm chằm Chung Thiên Thanh và nói: “Chủ nhân của khu nhà này là ai?”
Chung Thiên Thanh có chút nghi ngờ, ông ta không biết tại sao anh lại cảm thấy hứng thú với chủ nhân của khu nhà này. Ông ta trả lời: “Là một người giúp việc ở ngoại môn.”
rồi?”
Diệp Huyền Tần tiếp tục hỏi: “Người đó đi đâu Chung Thiên Thanh lắc đầu: “Không biết.” Diệp Huyền Tân: “Ông tìm người đó đến đây đi, tôi muốn gặp người đó.” Nghiễm nhiên anh nói với giọng điệu ra lệnh. Chung Thiên Thanh nổi giận: “Cậu đang ra lệnh cho tôi đấy à?”
“Thu hồi của suy nghĩ của ông đi.”
Diệp Huyền Tẫn cười lạnh liếc nhìn tòa nhà cao nhất ở bên trong cánh cửa.
“Nếu tôi đoán không sai thì đó là nơi cất giấu báu vật của môn phiệt Chung Thị.”
“Nếu một chốc không tìm được chủ nhân của khu nhà này thì tôi sẽ đến chỗ cất giấu báu vật.”
Anh được lắm..
Chung Thiên Thanh chỉ muốn mắng “Mẹ nó”. Ông ta nghe ra lời nói bóng gió của anh, Nếu như ông ta không tìm được chủ nhân của khu nhà thì anh sẽ trộm hết báu vật trong tòa nhà cất giữ báu vật.
Chung Thiên Thanh: “Được, bây giờ tôi sẽ đi tìm chủ nhân của khu nhà này.”
Chung Thiên Thanh ra lệnh cho một người giúp việc đi tìm chủ nhân của khu nhà này.
Không bao lâu, Người giúp việc dẫn một ông già tóc bạc đi tới.
Chú vẹt vừa nhìn thấy ông già tóc bạc thì lập tức hưng phấn kêu lên, sau đó nó bay về phía ông già tóc bạc.