*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh mắt của ông ta rơi vào trên người của Diệp Huyền Tần, mang theo vài phần thỉnh cầu.
Thỉnh cầu Diệp Huyền Tần không được làm loạn, phải tiến hành theo kế hoạch.
Không khí của khán giả ngay lập tức trở nên sôi nổi và kích động.
Vị vương giả đệ nhất của Đại Hạ, cuối cùng hôm nay cũng lộ diện rồi.
Hơn nữa đích thân ngài ấy sẽ trao phần thưởng cho Chiến thần Côn Luân.
Đây là một vinh quang xưa nay chưa từng có. Chiến thần Côn Luân quả thực là rất may mắn.
Những ánh mắt của mọi người lùng tìm ở trong khán giả, thử tìm vương giả đệ nhất. Nhưng điều khiến bọn họ thất vọng là
Hiện trường không có người nào đứng dậy. Ngay khi mọi người bắt đầu hoài nghi.
Trong chỗ khách quý, đột nhiên có một thân ảnhcao lớn ngạo mạn đứng lên.
Diệp Huyền Tần
Vậy mà lại là Diệp Huyền Tân!
Vào lúc này, một ý nghĩ đáng sợ và táo bạo, đang trỗi dậy trong đầu của mỗi người.
Anh ta có thể là vị vương giả đệ nhất của Đại Hạt Nhận thức này, khiến cho Chiến thần Côn Luân kề bên bờ vực sụp đổ, tay chân run rẩy.
Lại nghĩ đến, việc Lão quốc tướng quân cố gắng hết sức để giữ Diệp Huyền Tần ở lại, còn mời cậu ta ngồi ở khu khách quý.
Ông ta càng thừa nhận ý nghĩ này hơn.
Nếu Diệp Huyền Tân thực sự là vương giả đề nhất, điều đó sẽ cực kỳ bất lợi đối với ông ta.
Phần thưởng Linh thạch nghĩ cũng không cần nghĩ đến nữa.
Thậm chí bản thân có thể bị cậu ta sỉ nhục mà không còn chỗ đứng ở Đại Hạ được nữa. Giọng nói của Chiến thần Côn Luân kịch liệt run lên: “Diệp Huyền Tần, cậu... cậu
Diệp Huyền Tần: “Tôi cực lực phản đối việc bổ nhiệm Chiến thần Côn Luân.
Chiến thần Côn Luân nói: “Tại sao?"
Diệp Huyền Tần: “Hiện tại không có bằng chứng thuyết phục nào chứng minh rằng, sát thủ mà ông đã giết, là tiểu đội sát thủ Ma Quỷ cả “Bây giờ sát thủ Ma Quỷ thực sự, có thể vẫn đang ẩn nấp trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào chúngta." "Tôi cảm thấy, tối thiểu cần phải kiểm tra xem thêm nửa tháng nữa, để xác nhận sát thủ Ma Quỷ không có ra tay với Đại Hạ, lúc đó hãy thăng quan tiến chức cũng không muộn.”
Chiến thần Côn Luân hoài nghi nói: “Vậy nên, cậu đứng lên chỉ về muốn phản bác tôi?” Diệp Huyền Tần: “Đương nhiên.”
Phù!
Chiến thần Côn Luân thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống rồi.
Hóa ra, cậu ta đứng dậy không phải nói mình chính là vương giả đệ nhất.
Đơn giản là vì muốn phản đối mình thôi.
Haha, ông ta biết mà, loại phế nhân như cậu ta, làm sao có thể là vương giả đệ nhất. Đồng thời, tất cả mọi người có mặt cũng nhận thức được điều này. Bọn họ cũng liên tục tự cười nhạo chính mình.
Thật buồn cười, khi bọn họ thiếu chút nữa đã tin rằng kẻ phế nhân này là vương giả đệ nhất.
Diệp Huyền Tần là một kẻ vô dụng, đó đã là một sự thật không thể chối cãi.
Nếu không thì Đại Hạ gặp phải khủng hoảng mấy lần trước, Diệp Huyền Tần tuyệt đối không thể không ra tay.
Chiến thần Côn Luân quát mắng nói: “Diệp Huyền Tần, cậu đủ rồi đấy.”