Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Thiên Hành Kiện, anh thật oai phong”
“Anh muốn bóp méo sự thật để che mắt tất cả mọi người, ai cho anh quyền này chứ!”
Thiên Hành Kiện: “Tôi là thần soái, là trụ cột của quốc gia, hộ quốc chiến thần. Tôi vì Đại Hạ mà cống hiến, trước đây không có ai đóng góp lớn như thế cho nên tôi vì bản thân mà mưu cầu một ít lợi ích cá nhân, thì cũng có tình có lý.”
Phố!
c Diệp Huyền Tần cười: “Công lao? Ngược lại tôi phải hỏi một chút, anh đã làm được chuyện gì vì Đại Hạ rồi.”
Thiên Hành Kiện: “Quần đảo Nam Giang 36 đã được tôi chiếm lại từ Iceland, tôi sử dụng sức mạnh của mình để đánh bại kẻ thù mạnh mẽ đó, giành lại đất đai. Phần công này, còn chưa đủ lớn sao?”
Diệp Huyền Tần khàn khàn bật cười: “Nhưng theo như tôi biết, ở trên chiến trường anh đã làm đào binh, thậm chí anh còn có ý muốn hy sinh tính mạng của chiến sĩ Đại Hạ, vì bản thân mà tranh thủ cơ hội chạy trốn. Lần này thu chiếm được quần đảo, là một cường giả thần bí đánh giặc, không hề có quan hệ với anh.”
Tim Thiên Hành Kiện đập điên cuồng, sắc mặt anh ta hơi biến đổi, đáng chết, Diệp Huyền Tần làm sao biết được sự thật như vậy.
Thiên Hành Kiện cũng không biết, cường giả thần bí kia kỳ thật chính là Diệp Huyền Tần.
Anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại: “Rắm. Tôi nghe không hiểu anh đang nói cái gì. Cái gì thần bí cường giả, cái gì đào binh, căn bản là chuyện vô lý”
Diệp Huyền Tần cũng không vội, anh chỉ nhìn về phía một đám chiến sĩ đang ngồi ở góc phòng.
Những chiến sĩ này là những người sống sót của hàng ngàn chiến sĩ ưu tú đã chiếm lại quần đảo Nam Giang, Họ đã chứng kiến những gì đã xảy ra trên quần đảo Nam Giang hôm đó.
“Tất cả các anh là những người tham gia vào cuộc chiến tranh lấy lại quần đảo và chứng kiến những gì đã xảy ra trên quần đảo này, dám hỏi, rất cuộc Thiên Hành Kiện là đào binh hay là công thần? Nhớ kỹ, lời nói và hành động của các anh, đại diện cho quân đội Đại Hạ. Nếu không muốn quân đội xấu hổ, các anh tốt nhất nên nói sự thật.”
Những chiến sĩ còn sống sót nghe vậy thì mặt đỏ tay hồng, áy náy cúi đầu.
Bọn họ đương nhiên biết sự thật, ai cũng biết Thiên Hành Kiện là một kẻ đạo đức giả, luôn ra vẻ người tài giỏi.
Nhưng, bọn họ không dám nói ra sự thật. Thiên Hành Kiện đã kiểm soát tất cả gia đình họ, hơn nữa Thiên Hành Kiện còn giữ bọn họ ở lại bên cạnh, như vậy để tiện quản lý miệng bọn họ không cho nói ra.
Nếu những chiến sĩ nói ra thì nhất định gia đình họ sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Những người chiến sĩ này phải làm gì đây?
Khi mọi người im lặng, một người đàn ông cao gầy đột nhiên đứng dậy: “Tôi nói. Tôi sẽ nói ra tất cả. Cho dù chém đầu thì sao…” Ông ta vẫn chưa kết thúc cậu nói thì Thiên Hành Kiện bỗng nhiên giơ súng lên, bắn trúng vỏ não của ông ta.
Đột nhiên máu ủa ông ta bắn ra bốn phía, sau đó người đã ngã xuống vũng máu, chết không kịp hiểu chuyện gì.
Tất cả mọi người ở đây đều giật mình, Thiên Hành Kiện lại ra tay với binh sĩ của Đại Hạ ở trước mặt mọi người.
Tại sao?
Chẳng khác nào anh ta làm việc xấu mà chột dạ, Diệp Huyền Tần nói những chuyện đó đều là thật sao?
Chuyện chiếm giữ quần đảo Nam Giang 36, thật sự có sự thật khác sao? Thiên Hành Kiện làm đào ngũ?
Mỗi người có một câu hỏi, trong lòng mọi người từ từ nghi hoặc.
Chết tiệt!
Hai mắt Ông cụ Sở đỏ tươi, ông ấy phẫn nộ, trong lòng có chút khó chịu cùng tức giận vô cùng.
Ông khó chịu vì bản thân hành động chậm chạp, không thể bảo vệ được mạng sống của người chiến sĩ kia.
Nhìn chiến sĩ Đại Hạ bị giết không rõ ràng như vậy, Diệp Huyền Tần nổi giận.
Anh hung tăng nhìn chằm chằm Thiên Hành Kiện: “Thiên Hành Kiện, ở trước mặt mọi người mà anh dám ra tay giết chết chiến sĩ Đại Hạ, như vậy là vi phạm quân lệnh!”
“Tôi sẽ tố cáo anh ra tòa quân sự để xét xử.”
Thiên Hành Kiện cũng không vội vàng nói: “Mấy ngày nay tôi vẫn hoài nghỉ, trong đội ngũ của chúng tôi có kẻ phản bội. Thế nhưng cụ thể là ai, tôi cũng không biết. Vừa rồi anh ta muốn đứng ra làm chứng giả, mưu hại tôi, tôi đã biết anh ta nhất định là người phản bội, bán nước. Vì thế đối xử với kẻ phản bội, tôi có quyền giết trước rồi báo cáo sau.”