**********
Bị Tổng giáo đầu chà đạp trước mặt bao
người nhà họ Thiên.
Còn bị vua cha xúc phạm là "rác rưởi",
Cậu ta không thể nhận nhịn nữa
Thiên Hành Kiện tức giận gào lên, lao vào vật lộn với Tổng giáo đầu
Lần này, Thiên Hành Kiện, dưới sự chi phối của cơn thịnh nộ, tiếp được hai chiều,
Sau hai chiều, cậu ta vẫn bị đánh bay ra
ngoài
Chiến thân Côn Luân tiện tay lấy ra một con dạo gầm, tức giản chỉ vào Thiên Hành Kiện
Tao uống phí cho mày hai viên linh thạch, chỉ để mày trả ơn tao như vậy sao?"
"Nếu còn thua nữa, tạo sẽ giết máy
Thiên Hành Kiện sơ hãi.
Bởi vì cậu ta nhận ra, vua cha chiến thần Còn Luân của mình không phải đang nói giỡn.
Ông ấy thực sự dám ra tay tàn nhẫn như
vậy.
Mặc dù cậu ta đã bị đánh thành đầu heo
Nhưng vẫn thấy khó chẳng lùi, kiên trì tiếp tục nghênh chiến Tổng giáo đầu
Lần này, cậu ta có thể kiên trì được mười
chiêu
Sau mười cú đánh, cậu ta tiếp tục bị hất tung lên không trung
Lúc rơi xuống đất, bầu trời quay cuồng, ý thức của câu ta mơ hồ không rõ
Chiến thần Còn Luân thất vọng thở dài: "Đồ
phế vật, không đáng sống.
"Tao sẽ giết mày ngay bây giờ.
Há?
Không
Dưới sự uy hiếp của tử vong.
Ý thức của Thiên Hành Kiện đột nhiên trở
nên rõ ràng.
Cậu ta chịu đựng sự đau đớn khắp cơ thể nhảy dựng lên nói: "Bố, xin hãy cho con thêm
một cơ hội."
"Tổng giáo đầu, lại tới đi Tổng giáo đầu lao tới không chút do dự Lúc này, cảm xúc của Thiên Hành Kiện rất
phức tạp. Nhục, nhục vì bị đánh trước bao người. Giận, giản vì vua cha muốn giết mình. Then, then vì uống phí hai viện linh thạch. Mà anh ta vẫn chỉ là một kẻ phế vật
Hận, hận thực lực của mình không đủ
Giờ khắc này, trong đầu cậu ta chỉ có một suy nghĩ.
Dù có phải liều chết đến cùng, đồng quy vu tần, cũng không thể thua thêm lần nữa.
Ý nghĩ này đột nhiên hóa thành một có sức mạnh mơ hồ, nhanh chóng tràn ngập khắp cơ
thể cậu ta. Thiên Hành Kiện mở to mắt
Trong đôi mắt bừng cháy lên ngọn lửa phân nó làm mọi người kinh hãi
Tổng giáo đầu đã gần trong gang tấc
không biết vì sao, cậu ta đột nhiên cảm thấy tốc độ của Tổng giáo đầu chậm hơn rất
nhiều.
Thậm chí chậm đến mức câu ta có thể dùng mắt thường nhìn được đòn tấn công của đối phương.
Thiên Hành Kiện dễ dàng bắt được sơ hở trong đòn tấn công của đối thủ, đồng thời tung một cú đấm về phía ông ta.
Am!
Một tiếng động lớn vang lên, Tổng giáo đầu
bị đánh bay ra ngoài. Cơ thể ông ta bay ra xa hàng trăm mét, đến khi nên vào một thân cây mới dừng lại
Cây đại thụ to bằng bắp đùi cử thể bị Tổng giáo đầu đập gãy
Đương nhiên, ông ta cũng liên tục hộc máu, rồi bất ngờ chết thảm ngay tại chỗ
Ôi!
Những người nhà họ Thiên đang vây xem
đều phát điện cả rồi!
Vừa rồi không biết vì sao mà sức mạnh của Thiên Hành Kiện đột nhiên tăng lên gấp mấy län.
Cậu ta chỉ tùy ý tung ra một cú đấm đã có thể đập chết Tổng giáo đầu
Sức mạnh mà cậu ta vừa bộc phát ban nãy hình như chính là cảnh giới Chiến Thần cảnh? Thiên Hành Kiện cũng chết lặng nhìn năm
đấm của mình.
Trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
Cậu ta không thể tin nổi rằng nằm đấm của minh có thể phóng ra luồng sức mạnh kinh hoàng đến vậy.
Chiến thần Còn Luân nở nụ cười: "Hành Kiện, tốt lắm, con đã không uống công mong
đợi của ta."
Thiên Hành Kiện tò mò hỏi: "Vua cha, con chuyện gì đã xảy ra với con vậy?"
"Tại sao sức mạnh của con lại bất ngờ tăng vọt như thế?"
chiến thần Côn Luân cười giải thích "Vừa nãy con chỉ giống như một thanh bảo kiếm
chưa được mài sắc" "Tống giáo đầu chẳng qua chỉ là viên đá mài, để thanh bảo kiểm là con trở nên sắc bên hơn mà thôi."
"Một thanh kiếm chưa được mài giữa, cùng một thanh kiếm đã trải qua mài giũa, đương nhiên sức mạnh bộc phát phải khác nhau.
Thiên Hành Kiện chợt hiểu ra vấn đề "Hóa ra ban nãy người làm vậy vì muốn tốt cho con, muốn con bộc phát thực lực của mình?"
"Đúng rồi, vua cha, bây giờ thực lực của con ở mức nào?
Chiến thân Côn Luân "Chiến Thần cấp Thiên cao cấp, thực lực không thể yếu hơn so với Thần Soái thời kì đỉnh phong
"Tất nhiên, cách cấp Vương của ta vẫn còn một khoảng cách "
Cái gì!