Chiến Thần Phong Vân

Chương 138




Diệp Huyền Tần lập tức cảm thấy lo lắng: “Cá Nhỏ thế nào rồi?”

Diệp Huyền Tần rất thích cô em vợ lanh lợi đáng yêu như tinh linh này, đã coi cô ấy như người một nhà từ lâu rồi, cho nên anh mới thấy lo lắng.

Từ Lam Khiết đáp: “Em để Cá Nhỏ phụ trách công việc chuẩn bị trước khi phá dỡ hạng mục “Khuynh thành chi luyến”, con bé gặp phải sự phản đối của những người ở Thôn Chu Gia, cho nên hai bên đánh nhau.”

“Cá Nhỏ không thể gặp phải chuyện gì không may được.”

Diệp Huyền Tần vội vàng an ủi cô: “Em yên tâm, anh lập tức chạy tới đó xem thế nào.”

Cúp điện thoại xong, anh vội vàng chạy tới Thôn Chu Gia trước.

Vị trí địa lý của khu nhà vườn này khá vắng vẻ, vùng lân cận còn chưa được khai phá hết, điều kiện giao thông cũng khá là kém.

Lúc chỉ còn cách Thôn Chu Gia khoảng năm sáu cây số thì không còn đường bằng phẳng cho xe đi nữa, chỉ còn một con đường hẹp quanh co, xe hơi không thể nào đi vào được.

Diệp Huyền Tần không còn cách nào khác, chỉ có thể dừng xe lại đỗ ở đầu đường rồi đi bộ vào trong.

Bây giờ gió xuân ấm áp, vạn vật như được tiếp thêm sức sống, lúa mì lên xanh mơn mởn, phong cảnh cũng khá đẹp.

Chỉ có điều Diệp Huyền Tần đã chẳng còn thời gian để thưởng thức nữa, anh chỉ cắm đầu đi thẳng.

Nhưng vừa mới đi được mấy bước, ánh mắt anh bỗng nhiên bị một loài cây mọc bên cạnh bờ ruộng hấp dẫn.

Anh lập tức dừng bước lại, cẩn thận từng li từng tí hái cây xanh kia lên, nâng trong lòng bàn tay cẩn thận quan sát.

Ánh mắt anh càng ngày càng nóng bỏng, cuối cùng ngắt lấy một chút đầu lá nếm thử.

Sau đó, anh trở nên hưng phấn: “Cây móng lưng rồng, không ngờ lại là cây móng lưng rồng, một trong số những cây cỏ quý hiếm nhất!”

“Chẳng qua là, cây móng lưng rồng này cực kì quý hiếm, chỉ có một số ít có thể sinh trưởng trong bốn vườn thuốc lớn của Đại Hạ, sao nơi này lại có thể có được?”

“Hẳn là…”

Anh bỗng nhiên ý thức được cái gì, vội vàng quan sát xung quanh.

Anh phát hiện ra càng nhiều cây móng lưng rồng hơn.

Diệp Huyền Tần vô cùng kích động: “Quả nhiên nơi này chính là một vườn thuốc. Hơn nữa quy mô cũng không hề nhỏ.”

“Cả Đại Hạ mênh mông của mình, cũng chỉ có bốn vườn trồng thuốc mà thôi, ở đó trồng đủ các loại cây thuốc quý hiếm, cứu được không biết bao nhiêu là sinh mạng của các binh lính. Nhưng nếu tính về lâu về dài thì chỉ như vậy sẽ không đủ để đáp ứng nhu cầu của quân đội.”

“Nếu có thêm cả khu vườn trồng thuốc này nữa, thì nhất định cũng có thể cứu được nhiều mạng người hơn.”

“Giá trị của nơi này đã không còn có thể dùng tiền tài để đong đếm nữa rồi!”

Cho dù năm đó anh đã từng chỉ huy cả ngàn binh lính ép cho tám nước phải ký tám bản hiệp ước, thì cũng chưa từng hưng phấn như thế này.

Thật sự là, ý nghĩa của việc phát hiện ra một khu vườn thuốc quá mức to lớn.

Lúc này, có một đám người đang đi về phía này.

Rõ ràng đó chính là Trình Hạ Vũ cùng với những công dân phá dỡ.

Nhìn thấy Trình Hạ Vũ bình yên vô sự, nỗi lo trong lòng Diệp Huyền Tần cũng vơi bớt.

Trình Hạ Vũ trông thấy Diệp Huyền Tần, trên mặt xuất hiện một nụ cười tươi tắn, chạy chậm tới chỗ anh: “Anh rể, sao anh lại ở đây?”

Diệp Huyền Tần đáp: “Ừm, nghe nói em bị người ở đây phản đối dữ dội, anh lo em xảy ra chuyện không hay nên đến đây xem thử.”

Trình Hạ Vũ nói: “À, em không sao đâu, chủ yếu là cũng may có công nhân ở đây che chở cho em.”

“Nhưng mà công nhân của em thì lại gặp xui xẻo.”

Diệp Huyền Tần nhìn lướt qua những công nhân phá dỡ ở đây.

Những công nhân này ai nấy đều cao lớn cường tráng, nhìn vô cùng khỏe mạnh, nhưng bây giờ thì trên người chỗ nào cũng bị thương, mặt mũi bầm dập.

Diệp Huyền Tần nhíu mày hỏi: “Cá Nhỏ, có rất nhiều thôn dân ra tay đánh nhau sao? Nếu không thì sao bọn họ lại bị đánh cho thê thảm thế này được.”

Trình Hạ Vũ lắc đầu: “Người ra tay thì không có nhiều, nhưng mà bọn họ rất ghê gớm. Rõ ràng là gầy như khỉ nhưng có thể đánh được những người đàn ông cao to như thế này.”

Diệp Huyền Tần dường như có điều suy nghĩ.

Rất rõ ràng là những thôn dân kia đã từng dùng cây móng lưng rồng.

Cây móng lưng rồng có thể trị được bách bệnh, không có bệnh thì có thể bồi bổ sức khỏe!

Danh hiệu một trong số mười loại thuốc quý hiếm cũng không phải để trưng cho có.

Diệp Huyền Tần muốn đến gần tìm hiểu về những thôn dân kia một chút.

Anh hỏi Trình Hạ Vũ: “Cá Nhỏ, em có biết vì sao những thôn dân đó không chịu cho chúng ta giải phóng mặt bằng không?””