Diệp Huyền Tân vỗ vỗ bả vai Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, em thu dọn cục diện rối rắm này chút đi.”
“Anh có chút việc muốn đi xử lý một chút.”
Được.
Từ Lam Khiết gật đầu: “Chú ý an toàn”
Lúc Diệp Huyền Tân đi qua bên cạnh Diệp Hòa Phi bỗng nhiên dừng bước lại.
Anh tiện tay cầm điếu thuốc kẹp trong miệng Diệp Hòa Phi xuống: “Thân thể không tốt, bớt hút thuốc đi”
Nói xong, anh cầm điếu thuốc tiêu sái rời đi “Tên nhóc thúi này.’ Diệp Hòa Phi hiểu ý cười Ông ta biết, trải qua chuyện lần này, sự ngăn cách giữa hai người đã được phá bỏ hoàn toàn.
Lần này Diệp Huyền Tân là thật tâm thật Ý quan tâm mình.
Năm đó lúc ông ta bị gia tộc Thượng Quan nhốt tại địa lao, bị hạ cổ độc, cho tới bây giờ còn chưa khôi phục.
Hút thuốc lá quả thật sẽ có ảnh hưởng.
rất lớn với thân thể ông ta Ông Sở lái xe chở Thiên Hành Quân đi một đường tới vùng thôn quê hoang vu rồi dừng lại Thiên Hành Quân sắp bị dọa tới đái ra quần.
Chỗ này trước không có thôn sau không có tiệm.
Dù cho ông Sở giết mình, chôn ngay tại chỗ thì trong vòng mười năm cũng sẽ không có người phát hiện mình.
Ông ta sẽ hạ độc thủ với mình.
Thiên Hành Quân đau khổ cầu xin: “Xin ngài, ngài tha cho tôi một mạng đi, cầu xin ngài tha cho tôi một mạng.”
“Tôi có tiền, tôi sẽ đưa tất cả tiền của tôi đưa cho ngài.”
Thiên Hành Quân giờ phút này nào còn có chút dáng vẻ của cậu chủ nhà họ Thiên.
Hoàn toàn là một kẻ đáng thương.
Ông Sở nghỉ ngờ nói: “Ông cũng bị trục xuất khỏi nhà họ Thiên rồi, lấy đâu ra tiền?”
Thiên Hành Quân: “Các ngân hàng lớn ở nước ngoài tôi đều giấu kho tiền nhỏ, số tiền này không liên quan tới nhà họ Thiên”
Nói xong, tay chân Thiên Hành Quân luống cuống móc ra một đống chỉ phiếu lớn.
Ít thì hơn 350 triệu, nhiều thì một tỉ.
Cuối cùng ông lão tính một chút.
Vậy mà ước chừng khoảng 700 tỷ.
“Quả nhiên lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa”
Ông Sở muôn vàn cảm khái: “Ngày đó là thời kì hoàng kim của đội đột kích Báo Biển của tôi cũng chưa từng có nhiều quân phí như: vậy”
Thiên Hành Quân cẩn thận nói: “Bây giờ có thể tha cho tôi một mạng chứ.”
Ông Sở: “Tôi vốn không có ý định muốn mạng của ông.”
AI Thiên Hành Quân trợn tròn mắt.
Ông đây uổng công đưa ra 700 tỷ rồi?
Đây chính là tiền bảo vệ tính mạng của ông đây đấy!
Nhưng vào lúc này.
Một chiếc xe khác dừng ở bên cạnh bọn họ.
Cửa xe mở ra, một người bước xuống.
Chính là Diệp Huyền Tân.
Thần kinh Thiên Hành Quân lại căng thẳng.
“Diệp Huyền Tân. Cậu….cậu cuối cùng muốn làm gì.”
“Tôi có thể thực hiện giao ước, rời khỏi thủ đô”
Diệp Huyền Tân đốt một điếu thuốc: “Thiên Hành Quân, không phải ông rất tò mò.
làm sao tôi giành được nhà xưởng quân đội thứ ba sao?”
“Hiện tại tôi sẽ nói cho ông biết!”
Thiên Hành Quân bối rối: “Hả? Làm sao, không phải lúc đó bố tôi chiến thần Côn Luân vì giúp đỡ Từ Lam Khiết trở thành gia chủ nhà họ Thiên mà tặng cho cô ấy sao?”
Diệp Huyền Tân nở nụ cười: “Dĩ nhiên không phải”
“Vậy cậu giành được bằng cách nào?”
Thiên Hành Quân hỏi.
Diệp Huyền Tân cười lạnh với ông ta, sau đó cởi áo khoác xuống.
Ánh mắt Thiên Hành Quân không tự chủ bị quân hàm trên vai anh hấp dẫn.
Quân hàm phong vương!
Kia đúng là quân hàm phong vương!
Diệp Huyền Tân chính là cường giả cấp.
Vương!
Mẹ nó, Đối thủ của ông ta, Không những không bị phế bỏ căn cơ, Thậm chí còn nhảy trở thành cường giả cấp Vương!
Trách không được, ông ta ở ghế khách quý của buổi lễ phong vương không phát hiện ra anh.
Thì ra, người ta ở trên đài chủ tịch, tiếp nhận phong vương!
Giờ phút này, Thiên Hành Quân có xúc động muốn đi chết, phía sau lưng lạnh cả người, bi quan tuyệt vọng.
Ông ta cũng lười cầu xin tha thứ.
Nếu như, cầu xin tha thứ có ích thì sao nhiều cường giả nước khác còn chết trong tay cường giả cấp Vương như vậy?
Có điều, Diệp Huyền Tân lại lên tiếng: “Thiên Hành Quân, tôi hỏi ông, ông muốn chết hay là muốn sống?”
Hả?
Ông ta còn có cơ hội sống sót sao?